Lệ Duệ lườm cô nhưng lại không phản bác được.
Mỗi người đều có sự bướng bỉnh riêng của mình, tuy cái sự bướng bỉnh của cô em gái ngốc này khiến người ta khó chịu, nhưng cũng không có quyền can thiệp.
Hạ Anh Lạc thấy anh ấy bất ngờ thì nói: "Anh Hai, anh đừng nóng giận, em sẽ quên chuyện này, thu thập năng lượng để sinh ra cây Thế Giới." Còn chuẩn bị để vài trăm năm sau rời đi nữa.
"Quên đi?" Lệ Duệ giận đến mức bật cười: "Em ngốc sao, quên một người đâu có dễ như vậy? Nếu thích thì theo đuổi đi! Quan tâm anh ta yêu Cố Cẩm Tú hay thân phận này làm gì, em cướp anh ta về là được! Đến khi anh ta một lòng yêu em rồi, em trả miếng cũng được, vứt bỏ anh ta như rác rưởi cũng được, em làm thế nào cũng được! Đây mới là thái độ nên có trên tình trường, hiểu không?!"
Hạ Anh Lạc chỉ thấy mệt mỏi.
"Anh, em mệt rồi." Vì không có lời nào hợp ý, cô đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng: "Đêm nay em ở bên chỗ Linh Nhi, đừng tìm em."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com