Vệ Lăng Nam hỏi: "Em thật sự bằng lòng?"
Cố Cẩm Tú hơi rũ mắt xuống, che giấu sắc mặt của mình: "Vâng."
Vì thế Vệ Lăng Nam bèn gật đầu: "A Lạc, em phải chịu ấm ức rồi." Trong lòng anh thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc biết được hạt giống kia có thể sống sót, anh không nén nổi cảm giác vui mừng. Nhưng trong chớp mắt, anh lại tự trách bản thân vì sao lại có cảm xúc như thế? Anh rốt cuộc đang mong muốn thứ gì, đứa con nối dõi của anh và Hạ Anh Lạc được sinh ra ư? Đó là sự phản bội đối với nữ vương.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh ở bên người bất giác nắm siết lại thành một nắm đấm, móng vuốt sắc bén vươn ra, cắm vào trong lòng bàn tay.
Cố Cẩm Tú tiến lên trước, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: "Nam, cây Thế Giới là cây Thế Giới, anh là anh. Em bằng lòng để cô ta sinh cây đó ra là vì thấy cô ta đáng thương. Nhưng em không muốn anh còn thương nhớ cô ta. Đồng ý với em, đừng nghĩ về cô ta nữa."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com