Cố Cẩm Tú ngẫu nhiên quay đầu lại trông thấy cô, sắc mặt tái nhợt như ma: "Cô, cô cô…"
Hạ Anh Lạc che ngực, ho khan, nôn ra một búng máu lẫn lộn nội tạng vụn. Cô không hề quan tâm mà nhổ ra, ánh mắt cười như không cười nhìn hai người qua bức tường kính, đầy vẻ mỉa mai. "Vệ Lăng Nam, đóng kịch xong rồi, có thể thả tôi đi được chưa?" Giọng cô trong trẻo dễ nghe, xuyên qua khe truyền âm của phòng thí nghiệm vọng ra ngoài.
Lúc này Cố Cẩm Tú mới nói được một câu đầy đủ: "Không phải cô đã chết rồi sao?"
"Cô có chết thì tôi cũng không chết." Hạ Anh Lạc khinh thường nhìn cô ta rồi nói với Vệ Lăng Nam, "Mở cửa, thả tôi ra."
Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng, dáng vẻ máu tươi nhuốm đẫm làn da và váy vóc toát lên vẻ diễm lệ choáng ngợp, ánh đèn mờ tối chiếu lên người cô, khiến cô trông như một yêu tinh bước ra từ biển máu luyện ngục.
Sao trên đời này lại có người ở trong tình cảnh nhếch nhác bẩn thỉu mà vẫn xinh đẹp như vậy…
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com