"Anh tới đây làm gì?" Cô sầm mặt, lạnh như băng hỏi.
"Mời em uống cà phê." Anh không hờn không giận, đáp: "Tính thời gian, phản ứng đào thải lại sắp phát tác rồi."
Cô ngẩn người, trong khoảng thời gian bị anh ta nhốt trong trụ sở dưới lòng đất, nhận được sự chăm sóc chu toàn, phản ứng đào thải đã lâu không phát tác, khiến cô suýt nữa quên mất cả chuyện này: "Tại sao tôi phải tin anh?" Cô bướng bỉnh nói: "Có khi đã khỏi hẳn rồi cũng nên."
Vệ Lăng Nam khẽ mỉm cười, nhìn cô như nhìn một bé gái không hiểu chuyện: "Em có thể thử xem."
Cô híp mắt, ước lượng có bao nhiêu phần trăm thật giả trong lời anh ta. Có lẽ cô nên thật sự thử xem có thể thoát khỏi khống chế của anh ta không.
"Có điều," Vệ Lăng Nam lại mỉm cười: "Em phải có trách nhiệm với quyết định của mình, A Lạc, đừng để đến lúc đó đau đến độ khóc lóc cầu xin tôi."
"Tôi sẽ không khóc lóc cầu xin anh." Cô hừ một tiếng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com