Giang Bích Liên cắn môi, không nói gì nữa.
Cô ta vốn trông mong trung tâm huấn luyện đòi lại công bằng sau khi bị Hạ Anh Lạc cướp mất vị trí múa đầu cho mình, nhưng xem tình hình này, sau này Hạ Anh Lạc mà lên như diều gặp gió mà không cưỡi lên đầu cô ta đã là tốt lắm rồi! Dù cô ta ganh tị với Hạ Anh Lạc nhưng cũng biết phải xem xét thời thế, hiểu được quân tử báo thù mười năm chưa muộn, vì thế mới nói với Chu Chu: "Đi thôi, về rồi nói tiếp."
Chu Chu nịnh nọt: "Đúng là chỉ có chị Bích Liên của chúng ta có học lại hiểu lễ nghĩa!"
Giang Bích Liên cười rất gượng gạo, điệu nhảy cô ta biên đạo kĩ càng lại bị Hạ Anh Lạc phá hoại, không một người nổi tiếng, hiển hách nào ở đây chú ý đến cô ta, càng không nói đến chuyện hỏi thăm tin tức, nói chuyện với cô ta. Đến nơi mà không được vào, bảo sao cô ta cam lòng được? Nhưng không cam lòng thì có thể thế nào, đâu thể xông đến trước một người hiển hách, cao quý rồi bất chấp xin người ta cho mình cơ hội?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com