Hạ Lăng cảm thấy bụng dưới hơi đau, cũng không biết đứa bé thế nào rồi.
Cô muốn bỏ nó đi, nhưng lại thấy đau lòng, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp chặt, khó chịu đến nỗi cô không thể thở. Cô hơi mím môi, cố gắng bình tĩnh đứng yên tại chỗ, nhưng sắc mặt có phần tái nhợt của cô đã tiết lộ tâm trạng của cô lúc này.
Hai người Trịnh Thần Hạo và Tử Huân nhìn thấy thì đều không ngừng oán thầm.
Rõ ràng là bà cô này đánh Lý Băng Mạn thừa sống thiếu chết, sao trông cô ta còn khó chịu hơn vậy?
Sở Thâm thì nghĩ nhiều hơn, sợ đứa bé trong bụng của cô gặp chuyện, quan tâm nhưng không thiếu sự cứng rắn nói với cô: "Tiểu Lăng, có thấy khó chịu ở đâu không? Tôi đỡ cô về phòng làm việc."
Hạ Lăng hất tay của anh ta ra: "Tôi tự đi."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com