Trái tim Hạ Lăng chùng xuống, đau đến mức tận cùng rồi nên ngược lại trở nên chết lặng.
Cô nghe thấy mình nói nhỏ: "Được." Cho dù không được thì thế nào? Cô không trốn thoát được, không trốn thoát, chỉ có thể bị hắn giam cầm trong một góc trời này, lấy thân hầu hổ. Như vậy có gì khác với làm tình nhân? Phải, đúng thật là cô không cam lòng, nếu em gái không xảy ra việc gì, cô sẽ đấu tranh đến cùng, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Nhưng em gái mất tích, sống chết chưa biết. Cô không thể tiếp tục tùy hứng nữa.
Bùi Tử Hành nhìn cô bằng vẻ ôn hòa và tao nhã: "Nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi."
"Không đổi ý?"
"Không đổi ý."
Đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn tràn ra ý cười, hắn dựa lưng lên ghế sofa rồi nói với cô: "Một khi đã như vậy, em thể hiện chút lòng thành đi. Cởi quần áo ra."
Cơ thể cô run lên, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch.
Bùi Tử Hành nói: "Sao thế, không muốn à?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com