Hạ Lăng kích động: "Giết mèo không phạm pháp! Vậy nên chỉ có cháu mới có thể báo thù chó chúng nó."
Bà cụ lại càng giữ cô lại chặt hơn, òa khóc: "Tiểu Lăng! Cháu đừng có xúc động! Chết nhiều mèo như vậy là bà đã đau lòng lắm rồi, nếu như cháu xảy ra chuyện gì không may thì bà phải làm sao đây?"
Cuối cùng, Hạ Lăng cũng bình tĩnh lại trong tiếng khóc.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể gầy yếu của bà cụ, cảm giác uất ức mấy ngày qua trào lên mãnh liệt, cô cũng bật khóc thút thít với bà cụ, nước mắt ào ra như vỡ đê.
"Bây giờ điều quan trọng nhất là…" Bà cụ vừa khóc vừa nói, "Bắt mấy con mèo còn sống lại, đưa đến chỗ thú y để kiểm tra, nhỡ còn đứa nào không cẩn thận ăn phải bả, lát nữa mới phát tác thì phải làm sao?"
Hạ Lăng lau nước mắt, về nhà lấy lồng và balo với bà cụ, bắt mấy con mèo hoang có vẻ không được dễ chịu cho lắm, đặt vào, sau đó đi xe đến thẳng chỗ thú ý.
Đến nơi, cô lại phát hiện ra cửa lớn đang đóng chặt.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com