Đầu óc cô mơ màng hỗn loạn, ngón tay siết chặt áo ngủ hắn như một người chết đuối túm được khúc gỗ nổi. Cô siết chặt đến mức cách một lớp vải mỏng hắn cũng có thể cảm giác được ngón tay cô cứng đờ và cảm giác đau mơ hồ khi móng tay đâm rách quần áo.
Hắn lại hôn cô, vẫn ép hỏi như cũ: "Thích anh không, hả?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn trong bóng tối lại mập mờ như vậy, khiến cả người cô lại run lên
Hắn trêu chọc cô, ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng vân vê, nhóm lên từng ngọn lửa ở những nơi đi qua. Cô rất muốn khóc, cơ thể trở nên thật kỳ lạ, từng cơn tê dại khiến cô không biết làm thế nào. Cô bất giác càng siết hắn chặt hơn, run run nói: "Em… Em ghét anh."
Hắn cười khẽ, cắn vành tai cô như muốn trừng phạt, kích thích một cơn rùng mình: "Yêu anh không?"
"Còn lâu… Còn lâu mới…" Cô run rẩy, thở đứt quãng nói.
"Cô bé nói dối." Tay hắn tìm đến nơi bí mật của cô, khẽ ra lệnh: "Thả lỏng người."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com