Bùi Tử Hành nói: "Không ai được phép bắt nạt em."
Hắn đã đồng ý sẽ cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất, vậy thì chắc chắn phải là tất cả những gì tốt đẹp nhất, giảm bớt một phần cũng không được.
Hạ Lăng nghiêng đầu nghe giọng trầm thấp đầy nam tính trong điện thoại của hắn, ánh mắt lại vô thức rơi vào kẹo Thụy Sĩ hắn tặng cạnh bàn. Từ khi được hắn nhận nuôi đến nay, lúc nào cô cũng cảm thấy mình được cưng chiều, cảm giác này khiến cô ngày càng an tâm hơn. Có lẽ cũng giống như hắn nói vậy, cô không bao giờ phải lo rằng mình sẽ bị vứt bỏ.
Đôi mắt xinh đẹp của cô chợt hiện lên ý cười.
Sau khi cúp điện thoại, cô tắm rửa sạch sẽ rồi ra cửa, đến phòng nhạc luyện thanh.
Đã vào thu, trời se se lạnh, cô mặc một chiếc váy màu sáng, tóc dài được chải tỉ mỉ, chậm rãi đi dọc khu ký túc xá đến khu nhà dạy học. Trên đường có rất nhiều người tới lui liếc nhìn cô, có người ngạc nhiên vì khuôn mặt xinh đẹp của cô, cũng có người dị nghị chuyện Lý Băng Mạn bị đuổi học.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com