Trong lúc nói chuyện, Hạ Kỳ đã cởi cúc áo sơ mi của Tiểu Miêu Miêu ra.
Trước ngực lành lạnh, Tiểu Miêu Miêu vô thức cúi đầu nhìn xuống.
Khi nhìn thấy áo ngực của mình lấp ló, cảnh đẹp bị lộ ra ngoài, Tiểu Miêu Miêu vô thức kêu lên sợ hãi, hai tay kéo áo lại: "Thất cách cách, sao anh có thể cởi quần áo cho em chứ?"
"Ai bảo em lề mề như thế. Nếu em còn lề mề nữa, nước trong bồn tắm sẽ lạnh mất."
Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu với vẻ nghiêm túc. Đương nhiên, nếu bỏ qua vẻ mờ ám trong mắt anh thì câu nói này sẽ rất đáng tin.
"Nhưng…"
"Được rồi, không được nhưng nhị gì nữa. Mau cởi đồ rồi đi tắm thôi!"
Nói rồi, Hạ Kỳ đưa tay cởi áo của Tiểu Miêu Miêu ra, rồi lại kéo khóa chiếc váy ngắn của cô ra, cởi từ trên đùi xuống.
Trong phút chốc, cả người Tiểu Miêu Miêu chỉ còn lại áo bra và chiếc quần lót viền ren màu hồng.
Mặc dù trên người vẫn đang mặc đồ, nhưng Tiểu Miêu Miêu vẫn thấy rối rắm.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com