"Chí ít lúc mọi người trông thấy Tiểu Miêu Miêu bình an đứng trước mặt mình thì cũng đỡ lo lắng hơn."
"Nếu như Tiểu Miêu Miêu không thể bình an nguyên vẹn đứng trước mặt bọn dì thì sao?" Hạ Mộng nói xong, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cô không trách Hạ Kỳ, mà cô trách người làm mẹ như mình.
"Dì Hạ, sẽ không có ngày đó đâu ạ."
Vẻ mặt Hạ Kỳ khẳng định chắc nịch. Anh sẽ không để cho ngày ấy xảy ra.
"Được rồi, chẳng phải con gái đã an toàn quay về rồi à!" Miêu Hạo Hiên ôm Hạ Mộng, an ủi nói. Rất lâu sau, Hạ Mộng mới ổn định được cảm xúc.
"Tiểu Kỳ, lần bắt cóc này có gây ám ảnh gì cho con bé không?" Đây là điều Hạ Mộng lo lắng nhất.
"Không đâu ạ." Hạ Kỳ chua xót nói.
Hạ Kỳ kể lại chuyện xóa bỏ ký ức của Tiểu Miêu Miêu.
"Chú Miêu, dì Hạ, bây giờ Tiểu Miêu Miêu vốn dĩ không nhớ ra chuyện bị bắt cóc, cho nên, sau này tốt nhất mọi người đừng nhắc đến chuyện bị bắt cóc nữa."
"Haiz..." Hạ Mộng thở dài: "Được thôi!"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com