webnovel

Một trong hai ta phải chết

Từ trên bầu tời, một chùm sáng chiếu thẳng xuống mặt đất nơi một đổng cỏ xanh biết mênh mông trải tận đến đường chân trời, hai người đã dịch chuyển đến LieuHanh. Vừa đến nơi, Chi Phối đã cảm nhận được sự khác biệt của nơi này so với những hành tinh trước đó cô đã đến. Chắc chắn hắn ta ở đây và gần hơn cả thế, hắn... từng đi qua đây.

 

Chi Phối: Idalia, con có cảm thấy gì không? (cô hỏi Idalia)

Idalia: Con có cảm giác có một chút... quen thuộc. Cứ như đã từng nghỉ ngơi trên đồng cỏ này vậy.

Chi Phối: Vậy à. Chúng ta xuất phát thôi!

Idalia: Chúng ta đi đâu hả mẹ?

Chi Phối: Chúng ta cần phải chuẩn bị trước cho trận chiến sắp đến.

Idalia: Một trận chiến? Chúng ta đánh ai?

Chi Phối: Cứ lên đường trước đã. Từ từ ta sẽ kể cho con nghe về sứ mệnh của mình.

 

Lần này, không cần phải đến bốn địa điểm nữa vì Chi Phối sẽ trực tiếp đi tìm hắn. Những nơi nhất định cô ấy đã đến trước kia, cô đều để lại một quả trứng mang một phần sức mạnh của mình. Trong chuyến đi này không có con tàu Radiant nào cả, cũng chẳng có con người nào đi theo cô, chỉ mỗi cô và Idalia. Trên đường đi, cô kể cho Idalia nghe về những chuyện liên quan đến Nghịch Mệnh, đương nhiên tất cả đều được thêu dệt nên nhằm đảm bảo cách nhìn của Idalia về hắn là tiêu cực, một kẻ muốn tàn sát, phá hoại mọi thứ. Là một người đã trải qua khoảng thời gian hạnh phúc bên cạnh mọi người trên tàu Radiant, nghe những câu chuyện họ kể, thấy những việc họ làm, cô cực kỳ yêu quý con người và không bao giờ muốn những chuyện có khả năng phá hoại nó diễn ra. Dần dần, nghe những lời mà mẹ nói, sâu trong tâm trí cô, một cái nhìn ác cảm dần hình thành hướng về phía kẻ được gọi là Nghịch Mệnh kia.

 

Họ cứ thế đi trong khoảng thời gian dài. Trò chuyện với nhau, Idalia rất tò mò về những chuyện mẹ làm nên một hôm cô bèn rặng hỏi mẹ.

 

Idalia: Mẹ ơi! Tại sao mẹ không tạo ra một con tàu Radiant mới như cái trước kia?

Chi Phối: Nó quá lớn và dễ bị phát hiện. Hắn ta có thể cảm thấy chúng ta nếu mẹ sử dụng quá nhiều sức mạnh.

 

Idalia: Chỉ cần hắn chết đi là tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Chúng ta có thể như trước kia, sống những ngày tháng yên bình bên nhau? Và con có thể gặp lại Lin ở hành tinh trước.

Chi Phối: Con ngoan. Rồi con sẽ được gặp lại mọi người. Chúng ta sẽ lại quây quần bên nhau, cùng trò chuyện, cùng vui đừa trên con tàu ấy một lần nữa. (bà mỉm cười nói với cô một lời hứa hẹn)

Idalia: Là mẹ nói đó. Rồi chúng ta sẽ lại ở bên nhau.(Cô ôm lấy bà mà làm nũng)

 

Họ lần theo dấu vết của hắn trong nhiều năm, có những nơi có rất nhiều năng lượng còn tồn đọng, có những nơi từng là chiến trường, cũng có những nơi bình yên đến lạ thường. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy. Một cảm giác năng lượng mãnh liệt xuất phát từ một hòn đảo nằm giữa đại dương.

 

Chi Phối: Hắn ta chắc chắn ở đó, Nghịch Mệnh. Sau bao năm tháng, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi.

Idalia: Con cảm thấy chóng mặt quá! Con cảm thấy rất đau!

Chi Phối: Được rồi, con ngoan. Ở lại đây, chờ mẹ về. Khi mọi chuyện kết thúc cơn đau đó sẽ nhanh chóng qua đi thôi. (bà dặn dò cô)

Idalia: Con cũng muốn đi!

Chi Phối: Không được! Con phải ở lại đây!

 

Trong khi Idalia cô gắng chịu đựng cơn đau trong cơ thể đang giằng xé,Chi Phối quay đi, bay về hết tốc lực về hướng hòn đảo đó.Trên hòn đảo, có ba bóng dáng đang trò chuyện với nhau cạnh một cánh cổng.

 

Nghịch Mệnh: Mọi thứ đã chuẩn bị xong, ta sẽ bước vào Renacer, phần còn lại trông cậy vào các ngươi Zebraem, Diego.

 

Hai kẻ đó gật đầu đáp lại. Bổng nhiên một khí tức truyền đến và cả ba đều có thể cảm nhận được, đó là Chi Phối.

 

Nghịch Mệnh: Ả ta tới rồi sao! Lại đúng vào thời khắc này? Hai người lùi lại, cả hai không thể ngăn cản được cô ta.

 

Zebraem và Diego lùi về sau rất xa, dù cho họ không muốn nhưng cho dù có ở lại cũng chỉ gây ra cản trở, đẳng cấp thực sự quá cách biệt. Nghịch Mệnh, lúc này có hình dáng rất giống con người, gần như không khác biệt quá nhiều. Hắn đưa tay nắm vào không gian bên cạnh, một thanh kiếm dần dần được rút ra từ đó, Trụ Khí. Thanh kiếm lúc này dài gần hai mét, dài hơn cả chiều con của hắn, với hình dạng kỳ dị. Hắn vung một đường chém hướng vế phía người đang lao đến, trên hướng mũi kiếm đi qua khi được chém, mệt vết rách trên bầu trời bị xé toạc ra, những không khí bị lực đẩy cuốn đi cứ như cuồng phòng mà lao đi. Chi Phối tránh được chiêu thức đó và lao đến với tốc độ còn nhanh hướng trước, bức màn âm thanh xuất hiện, cô vung tay, một vết chém tựa như vơ hướng thẳng về phía Nghịch Mệnh. Mặt đất chỉ nổ tung theo một đường thẳng nơi sợi tơ đi qua, kéo dài đến chỗ hắn, hắn ta xoay người lách sang một bên né được nó nhưng canh cửa phía sau hắn thì không, ấy vậy mà nó lại chẳng có dù chỉ một vết xước. Đòn tấn công của Chi Phối bị chặn đứng lại ngay tại cánh cửa ấy. Tránh được, Nghịch Mệnh bay vút lên bầu trời, cả hai thực thể đầu tiên trong vũ trụ, cũng đồng thời là hai thực thể từ thuở sơ khai cuối cùng, nay lại đối đầu nhau một lần nữa trong không trung, tái hiện tại cảnh tượng thời điểm đó.

 

Nghịch Mệnh: Ngươi thực sự quá dai dẳng, dẫu qua ngần ấy năm, ta cứ ngỡ ngươi đã chịu từ bỏ.

Chi Phối: Ta đương nhiên sẽ từ bỏ, ấy là khi ý chí người hòa quyện vào vũ trụ ngay tại thời khắc này, Nghịch Mệnh!!!!

 

Chi Phối mọc thêm bốn cánh tay và giờ cô ta có sáu cánh tay xoay xung quanh mình. Hai cánh tay trong số đó giang rộng sang hai bên ngang vai, bàn tay dũi thẳng, sau đó hai tay từ hai hướng chấp lại. Hai phía nghịch mệnh bị bao vây bởi hai bàn tay khổng lồ xuất hiện từ hư không tóm gọn hắn trong một khoảng không gian chừng hai mét, trong khoảng không đó , Nghịch Mệnh bị bao phủ bởi những tia sét nối từ lòng bàn tay này đến lòng bàn tay kia, hắn ta thét lên đầy đau đớn. Hắn co người lại, hay tay ôm chặt vào lòng ngực sau đó bật ra, hai bàn tay bao vây hắn bị phá vỡ hoàn toàn, một trường năng lượng phóng ra ngoài, cả hai đều bị thương.

 

Nghịch Mệnh: Khoảng thời gian qua, chắc ngươi cũng giống như ta, rong rủi khắp thế gian trong tinh hệ này. Ngắm nhìn những thăng trầm trong cuộc sống của những sinh vật nơi đây. Ngươi không cảm thấy trong tâm trí mình có điều gì thay đổi sao?

Chi Phối: Tất cả những gì ta nhìn thấy.... là cảnh ngươi tan biến vào thinh không!

 

Ở xa, hai kẻ Zebraem và Diego đang dõi theo trận chiến này. Zebraem nắm chặt nấm đấm trong tay mình.

 

Diego: Zeb, đừng hành động lỗ mãng, bất cứ một sai lầm nào gây ra trong khoảnh khắc này đều sẽ ảnh hưởng đến kế toàn bộ những gì chúng ta đã lên kế hoạch, toàn bộ những gì chúng ta đã làm, toàn bộ những tâm sức của ngài ấy đều sẽ là hoang phí! Có nghe thấy không? ZEBRAEMMM!

Zebraem: Ta biết Die, ta biết mình cần làm gì và không được làm gì, nh..ưng NHƯNG (hắn nghiến răng, cố gắng thốt lên điều gì đó)

Diego: Thế thì kiềm chế đi! Rồi sẽ đến lúc, ngươi có thể đạt được điều mình muốn.

 

Zebraem cố xoay mặt đi, không muốn tiếp tục chứng kiến trận chiến này, trong khi Diego thì nhìn chăm chú không rời mắt, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ một khoảnh khắc nào.

 

Ở vách đá nơi Idalia đang ở, cô cũng đang chứng kiến trận chiến này, cơn đau của cô ngày càng dữ dội hơn, nhưng đôi mắt ấy vẫn không nhắm lại, cô quan sát trận chiến đó không rời. Thầm cầu mong cho mẹ mình chiến thắng và họ sẽ lại được sống những tháng ngày hạnh phúc bên nhau.

Idalia: "Mẹ ơi, đừng thua. Đừng thua nhé. Chúng ta sẽ về nhà cùng nhau." (Suy nghĩ)