Chung Minh kiểm tra một chút, phần khung của những tài liệu thiết kế đã viết xong, các quy tắc cụ thể cũng đã khá đầy đủ, chỉ còn một vài số liệu cần hoàn thiện.
"Tôi đã tải lên tài liệu mới, cô điền số liệu đi." Chung Minh nói với Lý Hân.
Lý Hân vội vàng nói: "Được được, để tôi xem xem."
Trước đây Lý Hân nhận số liệu đều sẽ hỏi Chung Minh rõ ràng về quy tắc cụ thể của tính năng, những điểm còn mơ hồ chắc chắn phải được làm rõ, bây giờ Lý Hân chỉ dám nói qua quýt vài câu rồi nhận tài liệu, không dám trò chuyện với Chung Minh quá nhiều.
Chung Minh mỉm cười, cũng không để ý.
Bây giờ anh chính là một mồi lửa biết đi, ai nói nhiều với anh mấy câu đều sợ dính lửa vào người. Nhất là những người của tổ thiết kế, tổ thiết kế có quan hệ gần nhất với Lưu Vũ Tân, đương nhiên cũng sợ nhất.
Sắp đến giờ tan làm, Châu Chấn đứng dậy đến phòng làm việc của Lưu Vũ Tân, không lâu lắm đã đi ra.
"Chung Minh, cậu ra ngoài một chút, có chuyện này muốn nói riêng với cậu." Châu Chấn nói.
Chung Minh đứng dậy, theo Châu Chấn đi tới một phòng họp nhỏ.
"Là thế này, công ty chúng ta có luân phiên đổi vị trí, là sắp xếp cho một số người thiết kế mới đến các vị trí khác nhau, đến một số bộ phận ngoài tổ thiết kế, trải nghiệm quy trình làm việc và vận hành của cả dự án, trong quá trình này, vừa có thể rèn luyện năng lực vừa hiểu rõ hơn về game. Ý của quản lý Lưu là bắt đầu từ tuần sau, cậu sẽ đổi vị trí, đương nhiên, cậu vẫn là nhân viên của dự án này và nhận lương từ dự án, có điều không cần phụ trách công việc của tổ thiết kế nữa."
Chung Minh bình thản như không: "Ồ, tôi chuyển vị trí đến bộ phận nào? Tổ mỹ thuật sao?"
Châu Chấn lắc đầu: "Không phải, có lẽ là đổi vị trí đến bộ phận test và chăm sóc khách hàng. Tôi biết có thể cậu sẽ buồn vì điều này, nhưng với cậu mà nói thì đây cũng là một sự rèn luyện..."
Chung Minh cười: "Được rồi, anh không cần nói những lời hình thức nữa. Tôi cảm thấy hai bộ phận này rất tốt, nếu thật sự đến tổ mỹ thuật, tôi chỉ có thể làm việc tiêu cực biếng nhác thôi."
Châu Chấn sửng sốt: "Rất tốt?"
Chung Minh gật đầu: "Đúng vậy, rất tốt. Được rồi, không có chuyện gì thì tôi đi trước, đã sắp đến giờ tan làm rồi."
Chung Minh đứng dậy bỏ đi, chỉ còn lại Châu Chấn ở trong phòng họp có chút không hiểu rõ.
Phản ứng này hơi bình tĩnh quá nhỉ?
Thật ra đúng là nội bộ Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực có chế độ gọi là luân phiên vị trí, chuyển vị trí.
Mong muốn ban đầu của chế độ là tốt, giúp người thiết kế của tổ thiết kế có thể hiểu rõ hơn công việc của các nhóm khác, các bộ phận khác hoặc các dự án khác, họ sẽ tham gia các bộ phận với tư cách một người ngoài tới tham quan, học hỏi, giống với hoạt động giao lưu, học hỏi của các nhân viên tại các công ty thông thường..
Ví dụ, một người thiết kế mới đến bộ phận chăm sóc khách hàng làm nhân viên chăm sóc khách hàng hai tuần, trực tiếp giao lưu với người chơi trong game, có thể hiểu rõ hơn về game, có thể nhìn thấy một số chuyện trước kia làm thiết kế không thấy được, có lợi cho bản thân.
Đợi sau khi kỳ hoán đổi công việc kết thúc, anh ta quay về vị trí cũ, có thể phát huy tốt hơn trong công việc của mình.
Nhưng bây giờ, Lưu Vũ Tân cử Chung Minh đến bộ phận test và chăm sóc khách hàng hiển nhiên không phải là vì rèn luyện gì đó, đây chính là lấy việc công báo thù tư!
Bởi vì hiện tại Lưu Vũ Tân cũng không thể tìm đến bộ phận tài nguyên nhân lực để sa thải Chung Minh nên mượn luôn danh nghĩa luân chuyển công việc để đuổi anh đến bộ phận không liên quan đến thiết kế, một mặt là đẩy anh ra xa, mặt khác là hy vọng Chung Minh không chịu được công việc ở đó, sớm chủ động nghỉ việc.
Hơn nữa chuyện này vốn cũng không có gì có thể chỉ trích, luân chuyển vị trí là chế độ theo lệ thường của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực, nếu thật sự có người hỏi đến, Lưu Vũ Tân có thể nói một cách quang minh chính đại rằng đây là hạt giống tốt, tôi muốn rèn luyện cậu ấy!
Đương nhiên, Châu Chấn hiểu rất rõ sự mờ ám bên trong, nhưng anh ta chắc chắn đứng về phía Lưu Vũ Tân, điểm này không có gì phải nghi ngờ.
Lúc đầu Châu Chấn cho rằng Chung Minh sẽ tức giận chống đối anh ta một trận, kết quả chuyện đó không hề xảy ra. Thái độ của Chung Minh khá bình tĩnh cứ như sự luân chuyển vị trí này hoàn toàn bình thường, thậm chí trông cậu ta còn có chút... ung dung?
Chung Minh không biết mình đang bị trả thù sao? Không thể nào, cậu ta gian lắm mà.
Điều này khiến Châu Chấn thật khó hiểu.
...
Chung Minh trở lại nơi làm việc của mình, dọn dẹp đồ đạc như thường lệ, có điều hôm nay sau khi tan làm, thứ Hai quay lại anh sẽ trực tiếp đến bộ phận khác.
Anh kiểm tra một lần cuối vài tài liệu thiết kế mình đã viết xong, sau đó tắt máy tính rời đi.
Chung Minh không tức giận sao? Thật sự không tức giận, đây đều là việc trong dự tính.
Lúc đầu Chung Minh lo lắng, nếu Lưu Vũ Tân chuyển anh ta đến tổ mỹ thuật, vậy thì rất khó chịu vì Chung Minh không muốn vẽ tranh tạo hình cho Lưu Vũ Tân, một bức cũng không vẽ.
Bây giờ đến bộ phận test và chăm sóc khách hàng lại là chuyện rất dễ chịu đối với Chung Minh, dù sao tiền lương vẫn nhận như thường, công việc có thể đùn đẩy thì đùn đẩy, thoải mái hơn việc ngày nào cũng nhìn thấy bản mặt thối của Lưu Vũ Tân.
Ngày mai là cuối tuần, buổi tối cũng không có ai tăng ca, Khương Uyển Na và Chung Minh vô tình đụng mặt nhau trên cùng một chuyến xe.
"Hôm nay Châu Chấn tìm cậu nói chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Lưu Vũ Tân thật sự muốn đuổi việc cậu?" Khương Uyển Na rất ân cần hỏi thăm.
Chung Minh lắc đầu: "Không, anh ta không đuổi việc tôi, chẳng qua là sắp xếp cho tôi luân chuyển vị trí."
"Luân chuyển vị trí?" Khương Uyển Na sửng sốt: "Chuyển đi đâu?"
Chung Minh: "Bộ phận test và chăm sóc khách hàng."
Khương Uyển Na: "Cụ thể là chăm sóc khách hàng hay test?"
Chung Minh mỉm cười: "Không biết, hai bộ phận này cũng không khác gì nhau."
Khương Uyển Na hậm hực nói: "Thằng cha Lưu Vũ Tân đó không phải là con người mà! Tự cắt xén tiền thưởng bị vạch trần, kết quả làm khó cậu, còn chuyển cậu qua vị trí khác! Hay là cậu nghỉ việc luôn đi, chăm sóc khách hàng và test hoàn toàn không liên quan đến chuyên môn của cậu, đây không phải là lãng phí thời gian sao?"
Chung Minh lắc đầu: "Nghỉ việc thì không thể nghỉ việc, chí ít sắp tới sẽ không."
Khương Uyển Na khó hiểu: "Nhưng cậu chịu ấm ức như vậy..."
Chung Minh cười: "Ấm ức cái gì? Nếu bây giờ tôi chủ động nghỉ việc, không có tiền bồi thường gấp ba tiền lương, đây chẳng phải là hợp ý Lưu Vũ Tân ư? Hơn nữa, tôi vừa mới nhậm chức hơn một tháng, bây giờ cũng không phải là mùa tuyển dụng tốt nghiệp, công ty lớn không có kế hoạch thông báo tuyển dụng, CV của tôi cũng không đẹp, tiếp tục tìm việc làm rất phiền phức."
Khương Uyển Na suy nghĩ một chút: "Cũng đúng. Nhưng anh ta cũng không thể chuyển cậu đến bộ phận test và chăm sóc khách hàng! Lúc nào mới kết thúc kỳ luân chuyển?"
Chung Minh nói: "Luân chuyển vị trí không có thời hạn cố định, tôi cảm giác Lưu Vũ Tân đang mong tôi không quay về nhóm dự án nữa. Có điều việc này cũng không sao cả, hai bộ phận test và chăm sóc khách hàng cũng hữu ích với tôi. Qua đó cũng không cần nhìn bản mặt thối của Lưu Vũ Tân nữa, tôi cảm thấy rất tốt."
Không phải Chung Minh muốn ở lại công ty này bằng mọi giá, chủ yếu là không thể để Lưu Vũ Tân được như ý nguyện.
Nếu bây giờ Chung Minh giận dỗi nghỉ việc, tương đương với việc bị Lưu Vũ Tân loại trừ, kết quả Lưu Vũ Tân vui mừng, Chung Minh chẳng có lợi gì.