Không chỉ Lục Tầm, mà ngay cả trưởng lão Hồng Hạo cũng choáng váng mặt mày, não rơi vào tình trạng chết máy.
Tên Trương Huyền này chẳng phải là giáo viên kém cỏi nhất học viện sao?
Vừa rồi mới nói, chỉ cần đánh tiếng một cái, đảm bảo mấy đứa học trò của hắn ta sẽ lũ lượt kéo qua đây như mèo thấy mỡ. Có nằm mơ cả hai người cũng không ngờ, tiếng còn chưa kịp đánh mà một trong những học trò được chú trọng nhất đã muốn rút khỏi lớp này, để chạy qua lớp của người ta.
Hơn nữa, mấu chốt là, được đối phương thu nhận làm học trò chính thức còn đỡ ức, đằng này chỉ đi qua làm kẻ dự thính?
Mịa nó, ngươi có chắc là đang nghiêm túc không đấy?
Dự thính thì có cái quần gì đâu!
Ở bên này được ta đích thân truyền dạy thì không chịu, chạy qua bên đó làm đứa dự thính…
Lục Tầm chỉ thấy cơ mặt mình co giật điên cuồng, cả người đều không ổn.
"Mong thầy Lục giúp hoàn thành tâm nguyện của trò!" Vương Nham vội vàng chèn thêm câu nữa.
"Ngươi…"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com