"Vương tộc trưởng, sao ngài…"
Không chỉ đám đông bật ngửa, mà bản thân Trương Huyền cũng thấy hơi choáng.
Dẫu hắn có đang dạy dỗ Vương Dĩnh, cũng đâu đến mức phải cất công chạy qua đây chứ.
"Thầy đã chữa lành đôi chân của con gái tôi, lại còn truyền thụ cho nó kiến thức cao thâm đến thế, đương nhiên là tôi phải đích thân đến gặp mặt để cảm ơn rồi!" Tộc trưởng Vương Hoằng nói rất cung kính.
Lâu nay đôi chân của Vương Dĩnh luôn là tâm bệnh của ông. Thầy giáo này không chỉ chữa lành cho con bé, thậm chí còn khiến cho thực lực của nó tăng cao, trình độ kiểu này đã sánh ngang với Danh Sư rồi!
Trước mặt Danh Sư, dẫu ông ấy có là tộc trưởng Vương gia, cũng có đáng gì đâu!
"À, trò ấy là học sinh của tôi, truyền dạy là bổn phận, trách nhiệm của tôi, có gì đáng để cảm kích đến thế!" Trương Huyền gật đầu.
Làm thầy, đương nhiên phải truyền đạo, tạo nghiệp, giải quyết khó khăn thôi!
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com