(*Cổ : cổ trùng, sâu độc)
Đánh Đại Dược Vương ngất xỉu xong nói là do bí pháp yêu cầu, rất nhiều hộ vệ đã nhẫn nhịn, làm như không thấy.
Lúc này không ngờ hắn lại nói một câu như vậy, đây rõ ràng là đang khiêu khích thẳng mặt rồi. Bọn họ làm thế nào có thể nhịn tiếp được nữa!
"Láo toét!"
"Muốn tìm cái chết đây mà!"
Mấy hộ vệ đều trợn mắt nhìn, đao kiếm trong tay không ngừng lóe sáng. Chỉ cần bề trên ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức băm cái tên giỏi làm màu, miệng toàn mấy lời ngông cuồng này thành thịt vụn.
"Đầu óc bị bệnh à?"
"Trước đây tôi từng tiếp xúc với cái tên Bạch Thiềm này, tuy rằng nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng đầu óc vẫn bình thường. Thế nào mà... đột nhiên trở nên có vấn đề vậy?"
Vốn cho rằng hắn có thể nói ra từ ngữ chuyên môn nào đó thật ảo diệu, thật đáng sợ, bởi vậy khi các Y Sư khác nghe hắn nói như thế, đều thiếu chút nữa ói cả máu ra. Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, giống như là nhìn thấy yêu quái vậy.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com