Mạnh Nghi Niên cảm giác Tô Hồng và con nhân ngư kia có vấn đề, nhưng Tô Hồng lại quá mức thẳng thắn.
Thẳng thắn bày ra cơ thể của mình, mặc cho Khuê Lạp xem cơ thể đầy rẫy vết thương của hắn.
Thẳng thắn báo hết tất cả tin tức của con nhân ngư kia, không chút giấu giếm, giống như là từ đầu tới cuối hắn chỉ tiếp xúc với nhân ngư vì mục đích khoa học.
Cuối cùng, Tô Hồng càng thẳng thắn nhận hết sai lầm của lần hành động thất bại này về mình.
Mạnh Nghi Niên cắn răng, thề có chết cũng phải ép ra sơ sẩy của Tô Hồng.
Tô Hồng lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Mạnh đội trưởng, ngài mất trí à?"
Mạnh Nghi Niên trợn to mắt.
"Chỉ có tôi bình yên vô sự là thế nào? Lẽ nào hiện tại người đang đứng cãi nhau với tôi là ma à?" Tô Hồng cười gằn.
Đến đây, cuối cùng bác sĩ Khuê Lạp cũng cười thành tiếng: "Được rồi, hai người lúc còn ở trường quân đội đã chướng mắt nhau, nhưng lần này lại đều sống sót trong hiểm cảnh, chẳng phải là một loại duyên phận sao?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com