webnovel

Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (1)

Editor: Wave Literature

"Không, đừng, van cầu người, không cần phải đối xử với ta như vậy!"

"Không---cứu mạng----không!!!"

"A---!!!"

Tiếng kêu thê thảm lan truyền vang vọng trong cốc, khiến người nghe thấy tê dại cả da đầu.

Mà bên dưới bầu trời đêm, Mạc Thiên ngồi xuống trên thảm cỏ, từ đầu đến cuối một đôi thân thể nam nữ trần truồng đang lăn lộn!

Người phụ nữ mặt đầy nước mắt, toàn thân chi chítt vết thương, hơn nữa còn không giãy dụa được, tiếp tục lại nhìn người đàn ông, khắp thân bắp thịt vô cùng cường tráng, rõ ràng là đang ở đây cậy lực giở trò cưỡng gian người khác!

Tại thời điểm như thế này phải làm gì đây?

Đương nhiên là hô to một tiếng phá vỡ không khí "Dâm tặc dừng tay", trở thành anh hùng cứu mỹ nhân!

Chỉ thấy những bóng sáng trắng đồng loạt xuất hiện, vết kiếm chết chóc sắt lạnh loang lỗ hiện trên cành lá trong rừng trúc.

"Người nào!"

Nam nhân thở hồng hồng chổng người lên, hét lớn.

Đáp lại hắn, là bóng dáng bạch y, hạ thanh kiếm như mưa rơi-

"Gia gia của ngươi!"

Thanh niên mặc áo trắng còn chưa lộ diện, âm thanh sang sảng đã truyền đến, hơn nữa là một thanh Hồng kiếm được mài dũa sắc bén đến kinh sợ đâm thủng bầu trời đêm, trong nháy mắt sắc mặt người nam tử trắng bệnh: "Kinh Hồng kiếm….Ngươi là bạch y Tô Hồng!"

"Biết gia gia ngươi ở đây, ngươi còn không nhanh lăn xuống khỏi người vị cô nương này cút ngay đi!"

Người đàn ông hoảng hốt ngay cả mặt Tô Hồng cũng chưa nhìn, nhanh chóng muốn tè ra quân lồm cồm bò dậy, không ngờ hắn còn chưa kịp cầm lấy quần áo, thì một luồng ánh kiếm sáng lại cùng lúc lóe lên.

"A-!"

Người đàn ông thân cao bảy thước nổi gân xanh, một đao không nhịn được, hếch lên tròng mắt trắng dã, đau đớn kéo đến hôn mê bất tỉnh.

Cô gái kia khóc sướt mướt chống lên thân thể, chỉ thấy người đàn ông đang nằm hôn mê trên đất giữa một vũng máu bẩn, nàng lần thứ hai cả kinh hô gào trong thê thảm!

"Vị cô nương đừng khóc, hắn đã không đả thương được cô nữa rồi."

Dường như bừng tỉnh, một tiếng nói trong suốt lại thoải mái vang lên bên tai, ở nơi rừng thiêng nước độc , bên trong lầy lội máu tanh này, không khác nào ánh trắng sáng tỏ chiếu soi vào trái tim người con gái. 

Bạch y Tô Hồng cởi ra áo khoác ngoài ngoại bào của mình vô cùng thân mật tuân thủ theo lễ nghi từ phía sau choàng lên cho người con gái, sắc mặt nữ tử đỏ ửng, vội vàng mặc quần áo vào tử tế, lúc này mới không còn ngại ngùng xoay người nhìn về phía Tô Hồng.

Vừa nhìn, nàng liền ngây dại….

Thanh niên trước mắt đã đem ngoại bào cho nàng, hiện tại chỉ mặt trên người một bộ trường sam màu trắng lưỡi liềm, mang theo thanh trường kiếm chạm ngọc gắn ở trên eo càng làm cho vòng eo gầy rắn chắc mạnh mẽ của hắn phát họa ra nhẹ nhàng, từ đầu xuống chân là là bộ dáng của thanh niên cao lớn tuấn mỹ!

Đôi mắt có hồn đầy vẻ đào hoa, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, không biết đã làm mê đảo qua bao nhiêu nữ tử khuê phòng ái tình.

Ngay sau đó, nàng liền không khỏi thả lỏng đi rất nhiều.

"Đa ta đại ân cứu mạng của vị công tử! Nếu không nhờ công tử xuất hiện đúng lúc, ta…ta e sợ đã…"

Đang nói, cô gái này không nhìn được muốn rơi lệ.

Tô Hồng nhanh chóng cắt lời nàng: "Cô nương, trước tiên đừng khóc, thung lũng này không phải là địa phương an toàn gì, trước hết ta đưa cô rời khỏi nơi đây rồi hãy nói tiếp."

Nữ tử bốn hướng mờ mịt, qua hồi lâu mới phản ứng được, nhanh chóng gật đâu, quấn thật chặt ngoại bào Tô Hồng cho nàng, chăm chú đi theo sau lưng Tô Hồng, dường như sợ nhỡ mất dấu người rồi, bản thân lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm.

"Thung lũng này vô cùng nguy hiểm, người trên giang hồ đều biết rõ, cô nương chưa va chạm nhiều, nên mới đi nhầm vào con đường của những người này."

Dọc theo đường đi, để giảm bớt không khí ngột ngạt, Tô Hồng chốc lát vẫn lúc không lúc có nói gì đó, nữ tử đi theo phía sau hắn cũng từng lời đối đáp với hắn.

Vị công tử tối nay sao đột nhiên lại đên đó?" Biểu hiện của nữ tử dịu dàng hòa nhã, ánh mắt vô cùng ao ước nhìn người thanh niên đang đi phía trước chính mình.

Tô Hồng suy nghĩ một chút: "Ta luôn cảm thấy, nếu đến nơi này tối nay có thể gặp được người trong lòng."

Nữ tử hơi kinh ngạc: "Người trong lòng của công tử, sống ở trong thung lũng này?"

Tô Hồng cười khổ lắc đầu một cái: "Người ấy ngược lại không phải sống trong thung lũng này, chỉ là ta cảm thấy như đang đến nơi đây, nên tìm tới để kiếm một ít manh mối của người ta thô.i"

"Ồ? Công tử muốn tìm người phương nào, hoặc người ấy có đặc điểm đặc thù gì, cũng khó nói có thể là ta đã gặp ở phụ cận gần đây đấy"

Cô nhóc thân thiết tiến lại gần, một cặp bước song song đôi mắt sáng thầm kín đưa tình chăm chú nhìn Tô Hồng.

Tô Hồng trầm ngâm chốc lác, thâm trầm nói: "Người ấy…thân cao gần tám thước, người đời nói hắn luôn mặc một thân trường bào đen huyền điểm sao, thân thủ phi phàm, dung mạo mỹ lệ, hơn nữa ở giữa lông mày còn có một nốt Chu Sa."