webnovel

Chương 1:

Thời tiết Hà Nội vào hè nắng oi ả.Tiếng xe cộ trên phố phường cũng thể hiện được sự đông đúc,tấp nập nơi đây.Đăng Khoa đang trên đường đạp xe đi học hè, bỗng có một tên lao với tốc độ mà người ta thường nói là bàn thờ đâm thẳng vào cậu.Bất ngờ quá không kịp phản ứng cậu liền ngã nhào ra lề đường.Còn "nguyên nhân" của vụ va chạm ấy thì ngã đè lên người cậu.

"Mày không có mắt à?"Tên kia cáu kỉnh gắt lên.Cậu nhìn tên kia chằm chằm.Hắn bực tức nói:

"Mày nhìn gì thích gây sự với tao à?"

"Có lẽ là ngược lại mới đúng"Đăng Khoa ảm đạm lên tiếng,giọng nói của cậu trầm ấm,nghe rất êm tai.Tên kia hơi ngây người một chút xong liền túm lấy cổ áo của cậu

"Ý mày là gì?"

"Ý tôi là cậu trèo xuống người tôi đi"

Lúc này quần chúng ăn dưa mới để ý tư thế nói chuyện của hai người.Tên con trai kia hơi đỏ mặt vội thả cổ áo cậu rồi bò sang chỗ khác.Lúc này cậu mới bỏ được cục tạ trên người mà ngồi dậy,nhìn cậu trai bên cạnh,nhìn liếc qua cũng đủ để thấy cậu ta có vẻ ngoài rất điển trai,trông có vẻ lãng tử phong lưu mỗi tội "hơi" trẻ trâu,đầu óc cũng "hơi" có vấn đề.Đang đánh giá hắn trong đầu bỗng tên mà cậu đang có những lời đánh giá không tốt lên tiếng

"Hôm nay tao đang có việc bận nên tao sẽ rộng lượng bỏ qua cho mày,đừng để tao gặp lại mày nữa"

Xong hắn bỏ đi,Đăng Khoa thầm nghĩ:"Thằng trẻ trâu,nói chuyện thì như diễn viên phim kiếm hiệp.Mong sau không gặp lại nó nữa"

Cậu khẽ thở dài rồi dựng xe lên định tiếng tục công cuộc "đi tìm con chữ" của mình,bỗng tên kia gọi cậu :"Này!"

Cậu nghe thấy tiếng gọi liền quay lại,chỉ thấy hắn kêu "đàn em" đưa cho cậu một cái túi bóng đen,mở ra thì toàn là băng dán cá nhân

"Mày khỏi phải cảm ơn,tao thấy mày tay chân chầy xước nên có lòng thương người cho mày đó, chứ loại mày t đoán chắc tầm cấp 2 chứ mấy.Anh đây lớn hơn mày nên tao không chấp nhặt "sai lầm" của mày đâu."

Nhìn vẻ mặt tự đắc của hắn Đăng Khoa cảm thấy như mũi hắn dài trăm mét,mặt thì vênh lên tận trời.Nhìn giống con mèo kiêu căng nhà cậu.Nhưng mà trong câu nói của hắn có chi tiết làm cậu bực nha

"Tôi không phải học sinh cấp 2,tôi học cấp 3 và chính xác là năm nay tôi lên lớp 11.Nên mong ANH chú ý cách xưng hô."

Tên kia quê lần hai,hắn cười ha hả nói:"Cấp 3,lớp 11 cơ đấy"

Nhìn hắn cười như thằng dở,cậu quay đi nhưng trong lòng đã chửi thầm:Kệ mẹ mày,tin hay không mặc xác mày.Không biết bệnh viện tâm thần nào làm ăn vô trách nhiệm,để bệnh nhân thoát ra.Thằng kia cũng được mỗi cái mặt còn não thì tàn mẹ nó rồi!!!

Cậu cầm theo túi băng cá nhân mà hắn đưa,bỏ vào cặp rồi đạp xe đi mất hút.Giờ cũng đã trễ giờ học thêm,thôi thì nghỉ luôn đi.Cậu liền dừng xe để gọn một chỗ rồi nhắn cho thầy giáo xin nghỉ với lí do quốc dân :Ốm.Xong cậu đạp xe về nhà,đi qua các nẻo đường của thành phố Hà Nội đã quen với cái tấp nập đông đúc,cậu chỉ thích đi con đường trước lăng Bác,kẽ nhìn ngắm nơi Bác đang ngủ say mà thấy lòng nhẹ nhõm,bình yên.

Về đến nhà,cậu đi lấy cồn sát trùng vết thương.Vết thương ngoài da,nhưng cũng chảy máu thành một dòng.Tên kia không nhắc đến chắc cậu cũng không biết về sự tồn tại của nó.Sau khi sát trùng,cậu bôi thuốc rồi mở cặp lấy băng gạc đắp lên vết thương.Nhìn vết thương ở đầu gối,ở tay cậu lẳng lặng không nói gì, trong đầu bỗng hiện lên bóng hình của người con trai ấy.Tuy là có phần thô lỗ,có hơi thần kinh nhưng nghĩ kĩ thì cũng thấy có vẻ cậu bé này...có chút...đáng yêu???!!!

Truyện mới của tớ,mong mọi người đón nhận và góp ý.Đây là tác phẩm đầu tay

Zerry22creators' thoughts