webnovel

Phượng kinh thiên

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người phụ nữ đã trưởng thành sau khi mở mắt phát hiện bản thân đang sở hữu thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi? Cảm xúc gì sẽ nảy sinh khi đón chờ cô không phải thân phận công chúa cao quý vô thượng mà là ba chữ Nhân Lãnh cung xa lạ, là thánh lệnh giam giữ cả đời không được miễn xá? Và, câu chuyện sẽ ra sao khi người phụ nữ ấy không cam tâm chấp nhận cái kết người ta đặt sẵn cho mình? Đau đớn, thù hận đã từng biến một người phụ nữ dịu dàng, nhu mì, cam chịu thành người tâm cơ, âm hiểm. Vì yêu mà sinh hận, đó là lẽ dĩ nhiên ở đời. Tuy nhiên ngược dòng thời gian về hàng trăm năm trước, giữa cung điện nguy nga tráng lệ, giữa lòng Trung cung muôn vàn gian kế, chữ yêu ấy liệu có phải là tất cả? Tự do. Ngẫm nghĩ mấy hồi thì máu mủ tình thâm, trung thần chí nghĩa cũng chẳng là gì trước sức mạnh trước mảnh trời xanh ngắt, rộng lớn ngoài kia. Trước là Lam Vân, sau là Vô Ưu, bên cạnh có Cố Thái Phi, Hoài Vương, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử và hàng trăm, hàng vạn nhân mạng trong cung cấm này tựa như đều đang vùng vẫy để tìm được hai chữ tự do cho riêng mình. Liệu rằng, với trí tuệ của một người phụ nữ am hiểu kinh thư như Lam Vân, với gương mặt kinh diễm khuynh nước khuynh thành của Vô Ưu công chúa, cùng với những gì Lưu Thị Oánh Hoa đã để lại, thế cờ vận mệnh này có được lật lại? Tiếng đàn của Vô Ưu có kinh động được tới Cố Thái Phi? Nhân Lãnh cung rốt cuộc có phải là nơi đã vào thì không thể trở ra? Vạn sự đều đang khởi đầu…

Luo Sui Xin · História
Classificações insuficientes
556 Chs

Chương 140: Có qua có lại (2)

Editor: Nguyetmai

Thực ra đình viện ở Dương gia cũng không lớn lắm lại còn treo đầy đèn lồng, tuy không sáng rõ như ban ngày, nhưng cũng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Nguyên Vô Ưu dừng bước rồi ngẩng lên nhìn bầu trời. Dưới mái hiên, ánh sáng nhu hòa óng ánh mà đèn lồng tỏa ra khẽ chiếu rọi lên người nàng, mái tóc đen tuyền phất phơ theo gió, đẹp đến mức không ai nỡ quấy rầy, sợ rằng chỉ cần vừa lên tiếng là sẽ phá vỡ cảnh đẹp tĩnh lặng lúc này đây.

"Mộc Vũ, giúp đỡ ta đi!"

Mộc Vũ bỗng chốc ngẩng đầu, đôi mắt tuyệt đẹp có thể khiến người khác mất hồn của Nguyên Vô Ưu nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh mà thong dong, lại lạnh nhạt thản nhiên không một chút cảm xúc, dường như lời nàng đang nói chỉ là một chuyện không quan trọng.

Mộc Vũ bất chợt cảm thấy, hóa ra bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp kia chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi. Cổ họng hắn như bị một bàn tay khẽ bóp nghẹn, tuy bàn tay ấy dùng lực rất nhẹ, nhưng cũng đủ để khiến hắn nghẹt thở.

Capítulo Bloqueado

Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com