webnovel

chương 5: chị hai (3)

Một giọng nói khiến nó kinh hãi vang lên

- Em yêu! Em đi đâu đó?

Tiếng nói ấy làm nó giật mình lùi lại, ngước mắt lên nhìn. Là Bình, hắn đang đứng trước mặt nó. Nó sợ hãi lùi lại trong đầu thoáng suy nghĩ bình sẽ giết nó mất. Nó liếc mắt nhìn xung quanh. Giờ nó có chạy cũng không kịp nữa rồi. Xung nó, tất cả mọi chỗ có thể chạy đều đã bị chặn hết. Nó chút sợ hãi nhìn Bình hỏi:

- Các anh muốn gì?

Bình cười khẩy nói:

- Chỉ muốn đòi lại cái em nợ tôi thôi.

- Tôi… Tôi không nợ anh gì cả. Tôi không hề nợ nần gì mấy người hãy để tôi yên!

Bình nắm lấy cằm nó, dí sát vào mặt vào mặt nói:

- Vậy sao? Thế ai là người làm cho tôi ra nông nỗi này nhỉ? - Bình chỉ lên đầu mình, mình hỏi tiếp - Ai là người làm cho tôi phải nằm viện cả tuần nhỉ? Em trả lời giúp tôi đi!

- Tôi… Tôi chỉ tự vệ thôi. Tôi chẳng có lỗi gì hết. Anh muốn tôi đền phải không? Được, tôi đền cho anh. Anh cần bao nhiêu?

Dù rất sợ hãi, nhưng cô vẫn cố gắng để át đi sợ hãi tỏ ra mạnh mẽ!

- Em nghĩ tôi cần tiền sao? Nhưng anh đây không cần tiền. Tiền anh không thiếu. Cái anh thiếu là thứ khác. Vậy bây giờ, em có thể đến cho anh cái gì nào?

Nói rồi anh ta vuốt ve khuôn mặt của nó. Ngước đôi mắt sợ hãi, nó lùi lại. Lấy tay che lấy phần trên cơ thể nói:

- Anh muốn làm gì tôi?

Hắn mỉm cười:

- Em đoán xem! - Nói đoạn hắn quay lại nói với đám đàn em: - Theo chúng mày, phải xử lý vụ này như thế nào?

Có một giọng nói vang lên:

- Chặt tay nó đi đại ca!

Một người khác nói

- Đem nó bán cho bọn thằng Chột.(Sau này nó mới biết tên Chột là kẻ chứa gái mại dâm nổi tiếng khắp nơi.)

Rất nhiều tiếng xì xào vang lên. Nghe những lời nói đó, tai nó ú đi. Nó run rẩy nhìn hắn. Bây giờ, nó chỉ muốn trốn chạy khỏi bàn tay của Bình. Bỗng có tiếng cười lớn:

- Ha ha ha ha ha. Trông em kìa! Đùa thôi, anh sẽ không làm vậy với em đâu. Em là người đầu tiên dám đánh anh đấy. - Một lần nữa, Bình dí sát mặt hắn vào mặt nó nhẹ nhàng nói: - Em thật sự thú vị. Anh thích em rồi đấy! Từ giờ em sẽ là người của anh, chỉ của mình anh thôi. Anh mà thấy em đi với bất cứ thằng con trai nào khác anh sẽ chém chết thằng đó.

Bình nâng cằm nó lên, đặt một nụ hôn lên môi nó, tự dưng nó tát mạnh vào mặt Bình một cái. Năm đầu ngón tay hằn rõ trên khuôn mặt của Bình, hắn nghiến răng nói:

- Em dám đánh tôi?

Dù sợ hãi, nhưng nó vẫn cứng giọng nói:

- Có phải bị tôi đánh vào đầu nên điên rồi phải không?

Bình bật cười, vuốt đầu nó ánh mắt trở nên nhu hòa, đặt lên trán nó một nụ hôn.

- Đúng rồi! Tại em làm hỏng đầu anh nên phải đền bù cho anh.

Nói rồi quay ra nói với đàn em:

- Tụi bay! Từ giờ trở đi cô ấy sẽ là bạn gái tao. Không được để bất cứ thằng nào bén mảng đến gần. Đứa nào bén mảng đến gần, tao cho phép chúng mày xử lý nó. Chào chị hai đi!

Tất cả đồng loạt cúi chào:

- Chào chị hai.

Nó không biết phải làm sao, từ một đứa con gái bình thường. Đùng một cái, có một người bạn trai bất đắc dĩ, cũng ngoài ý muốn trở thành chị hai của một băng nhóm. Số phận sẽ còn đưa nó đi về đâu?

Ngày... Tháng... Năm...

Kể từ ngày đó, nó trở thành bạn gái của Bình. Đi bất cứ đâu cũng có người kè kè theo sát. Nó cảm thấy mình như một tù binh không một chút tự do. Nó không dám đứng gần hay trò chuyện với bất kỳ người khác giới nào. Nó sợ sẽ xảy ra hiểu lầm, đàn em của Bình sẽ làm điều mà hắn đã nói.

...

Vô tình nó gặp lại Tú, đã rất lâu rồi nó mới gặp lại Tú, kể từ ngày Bình chính thức tuyên bố nó là bạn gái của Bình. Tú bỗng nhiên bốc hơi.

- Anh khỏe không?

Tú nhìn nó, ánh mắt vừa yêu thương vừa pha chút u buồn.

- Anh khỏe còn em? Dạo này vẫn khỏe chứ?

- Em vẫn vậy. Lâu rồi em mới gặp lại anh. Anh đi đâu thời gian qua ?

- Anh có việc...

Thấy tú nói nửa chừng như vậy rồi im lặng không nói, nó cũng không hỏi gì nữa. Vì nó biết, anh không muốn nói về điều đó. Đột nhiên:

- Tú mày tính cướp người của tao đấy à?

Cả hai đều quay về hướng tiếng nói phát ra. Đó là bình, gương mặt của Bình thật khó coi. Trên mặt hàng lộ rõ vẻ tức giận. Tú cười đểu nói:

- Mày nghĩ sao nếu tao cướp em ấy đi?

Bình lao đến nắm chặt cổ áo Tú giọng đầy uy hiếp:

- Mày dám?

- Có gì mà tao không dám. Dù sao mày cũng đâu có thật lòng với em ấy. Cũng chỉ một thời gian nữa rồi mày cũng sẽ chán, rồi vứt bỏ em ấy thôi.

- Dựa vào đâu mà mày nói tao không thật lòng?

- Dựa vào đâu mày cũng biết mà .

Ánh mắt của Bình và Tú nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Ngày... Tháng... Năm...

Cuối cùng kì nghỉ hè đầu tiên của nó cũng đã đến, nó về nhà cậu ở Bình Dương chơi. Bước xuống xe, nó vươn vai hít thở không khí của sự tự do. Sau mấy giờ đồng hồ chen chúc trên xe, cuối cùng nó cũng thoát khỏi nanh vuốt của Bình. Tận hưởng sự tự do thật sự.

Nhớ về hành trình chạy trốn, nó thật sự phục mình. Sau hàng tiếng đồng hồ,len lỏi khắp khu phố đông người chen chúc vào những hàng quán. Cuối cùng nó cũng cắt được đuôi. Đang dáo dác nhìn quanh, nó nghe thấy tiếng gọi:

- Lệ! Cậu ở đây!

Nó nhìn về hướng có tiếng gọi, người đàn ông khoảng 40 tuổi thân hình mập mạp vẫy tay với nó. Đó là Khải cậu họ của nó. Cậu đã sinh sống ở Bình Dương rất lâu. Nhìn thấy cậu, nét mặt nó trở nên vui mừng, chạy về phía người đàn ông.

- Con chào cậu! Cậu khỏe không ạ? Lâu lắm rồi mới lại gặp cậu

- Cậu khỏe. Đi đường có mệt lắm không?

- Dạ không mệt ạ. Cháu lên xe là ngủ luôn, nên không cảm thấy gì.

- Nhanh thật đấy! Mới ngày nào còn bé tí teo vậy mà giờ đã thành một cô thiếu nữ rồi.

Nó cười hì hì quàng tay cậu nói:

- Cháu cũng nhớ cậu lắm. Mợ và các em. Có khỏe không?

- Mọi người khỏe. Mau về thôi! Mọi người đang đợi ở nhà. Trên đường về, hai cậu cháu rìu rít trò chuyện.

....

Nhà cậu là một ngôi nhà nhỏ,(giống như những mái nhà trong phim chiến tranh thời xưa mà nó từng xem) nhưng nhà cậu nó có một khu vườn rộng, một bên trồng cây ăn trái ,một bên trồng cây cảnh và các loại hoa, một bên là vườn cây ăn trái với một vườn rau xanh mát. Bước vào nhà, nó thấy bốn người đang ngồi đợi nó.

Nó chưa kịp phản ứng cậu đã giới thiệu:

- Đây là vợ cậu tên là Hà .

Mợ nó là một người nhỏ bé đôi mắt hiền từ, thời gian gian cũng không thể xóa đi sự trẻ trung của mợ nó. Nó cúi đầu chào:

- Con chào mợ.

Mợ Nó mỉm cười. Cậu nó nói tiếp:

- Đây là Lệ Chi, con của anh vợ cậu, nhà nó ở Thái Bình. Nó hơn con hai tuổi.

Lệ Chi là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng con mắt bên trái đã bị hỏng, nên cô để mái dài che đi con mắt đó. Thoáng nhìn không ai có thể nhận ra con mắt hỏng đó. nó mỉm cười:

- Em chào chị ạ!

- Chào em!

- Đây là Gấu và Lỳ, là con của cậu. Gấu bằng tuổi con còn Lỳ kém con 3 tuổi.

- chào hai em!

....

Ngày... Tháng... Năm…

Cuối cùng, nó cũng đã tìm được công việc thời vụ trong kì nghỉ hè, đó là một công ty bao bì lớn có tên là sovi. Nó cũng xin phép cậu mợ cho ra ở trọ gần chỗ làm để tiện đi lại. Vì nhà cậu tới chỗ làm cách 8km mà nó chưa đủ tuổi đi xe máy. Ở nơi này, nó đã gặp những người bạn không bao giờ quên và gặp một người mà suốt cuộc đời này, nó vẫn hối tiếc vì không thể nói ra một câu nói với người đó...