Ánh mắt vốn lạnh lùng đạm mặc lập tức giống như băng tuyết tan, trở nên vô cùng ôn nhu.
Mục Diệc Thần thấp giọng nói: "Thần Hi, anh thật sự thiếu em một lời cảm ơn. Cảm ơn em đã cho anh biết trên thế giới có một người phụ nữ hoàn hảo như em, cho anh biết thế nào là tình yêu chân chính. Anh cũng muốn cảm ơn em, đã cho Đường Đường một người mẹ yêu thương hạnh phúc con bé như tiểu công chúa."
Nghe vậy, mắt Lạc Thần hi chớp chớp, lại chớp chớp.
Đáy mắt càng ngày càng đỏ, thiếu chút nữa không thể khống chế bản thân mà khóc lên.
Cô không nghĩ tới Mục Diệc Thần lạnh lẽo cô quạnh như vậy, lại có thể trước mặt truyền thông trước mặt mọi người thổ lộ như vậy!
Hơn nữa còn thổ lộ đến thâm tình như vậy…
Mỗi câu nói đều khuấy động nơi sâu nhất, mềm mại nhất trong nội tâm cô.
Lạc Thần Hi mấp máy môi, cố gắng làm cho âm thanh run rẩy của bản thân bình thường lại: "Em… Em cũng muốn cảm ơn anh…"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com