Vẻ mặt Mục Diệc Thần không vui, nâng một bàn tay lên, nắm lấy cằm Lạc Thần Hi, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
''Mau lên, lại cho em một cơ hội nữa, gọi lại lần nữa! Nếu còn gọi sai...''
Ánh mắt Mục đại thiếu vô cùng nguy hiểm, khiến Lạc Thần Hi đột nhiên nhớ lại từng điều gia quy không thể nào đếm hết kia...
Cô khẩn trương sửa lại lời: ''Ừm... Cái kia... Chồng! Vừa rồi quả thật là em gọi sai rồi...''
Mục Diệc Thần nhíu mày, ''Buổi sáng em không ăn cơm sao? Gọi lớn tiếng một chút, không nghe rõ!''
Lạc Thần Hi không nhịn được mà trợn trừng mắt.
Muốn nghe cô gọi chồng thì cứ việc nói thẳng, lại còn châm chọc cô!
Hơn nữa, cô thật sự chưa ăn bữa sáng...
Mục Diệc Thần thấy cô không nói lời nào, lại ghé sát vào cô hơn chút nữa, môi mỏng gợi cảm gần như sắp dán lên bờ môi cô.
Gần đến mức, cô chỉ cần thở mạnh một chút, cũng có thể chạm đến môi hắn.
''Mau gọi!'' Mục Diệc Thần thúc giục nói.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com