Tiểu công chúa bình thường luôn tươi cười, vậy mà lại khóc rồi!
Còn khóc đến thương tâm như vậy!
Tim Lạc Thần Hi như bị bóp chặt.
Giờ phút này, cô hối hận hơn bất cứ lúc nào, bản thân rời xa Mục gia, rời xa bánh bao nhỏ.
Cô cho rằng, tuổi Đường Đường còn nhỏ, cho dù thích cô, cũng sẽ không nhớ quá lâu, đợi khi cô rời đi, bánh bao nhỏ có nhiều người yêu thương như vậy, chắc chắn sẽ quên cô rất nhanh.
Nhưng mà….. sự thật lại là, cô quá tự cho mình là đúng rồi.
Lạc Thần Hi ôm chặt bánh bao nhỏ, hôn một cái lên mặt bánh bao nhỏ.
"Đường Đường đừng khóc, chị xinh đẹp yêu em nhất! Lần này, chị có việc nên mới rời đi, sau này sẽ không thế nữa, Đường Đường có thể tha thứ cho chị không?"
Bánh bao nhỏ chẹp cái miệng nhỏ, "Không tha thứ! Ghét chị xinh đẹp!"
Lạc Thần Hi chớp chớp mắt, "Thật sự ghét chị xinh đẹp sao? Vậy…. vậy chị đi nhé..."
Chữ "đi" của cô vừa nói ra miệng, bánh bao nhỏ bỗng nhiên " Oa" một tiếng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com