Mục Diệc Thần nghe bé con làm nũng, tự nhiên sẽ không thèm chú ý đến đóa hắc liên hoa kia.
Hắn vỗ vỗ cái mông của bé con để bé không lộn xộn nữa, tránh cho việc bị ngã khỏi tay hắn.
"Được được được, để ba ba đưa con đi."
Mục Diệc Thần bế con gái ngồi vào sau xe.
Lạc Thần Tâm bên ngoài vẫn còn muốn nói thêm cái gì đó.
Nhưng chiếc Maybach đột nhiên khởi động, lau vút đi như một mũi tên.
Bỏ lại cô ta ở phía sau.
Lạc Thần Hi núp sau tấm biển quảng cáo, nhìn thấy hết mọi việc.
Tâm trạng của cô ban đầu từ bất an đến lo sợ, sau đó lại vui mừng vì người khác gặp họa, cuối cùng lại thành cảm động.
Mục Diệc Thần và bé con chắc chắn là đã phát hiện ra gì đó, có lẽ đã ý thức được Lạc Thần Tâm không phải là cô!
Nếu không thì Mục Diệc Thần sẽ không tránh né cô, và sẽ không để cho cô bị ngã.
Bé con thì lại càng không phải nói, sao bé có thể đối xử với đại tỷ tỷ của mình như vậy được?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com