Phương Tử Thiến rõ ràng sửng sốt một chút.
Lập tức, quên bản thân đang cãi nhau với Bạch Thế Huân, trực tiếp cười thành tiếng.
"Chưa từng thấy, thực sự chưa từng thấy! Dù sao, có thể thừa nhận bản thân không phải người mà chó, cũng không phải là chuyện bình thường…."
Bạch Thế Huân lúc này mới ý thức được chính mình nói sai.
Xấu hổ gào lên: "Câm miệng!"
Phương Tử Thiến xì một tiếng khinh bỉ, "Miệng trên người tôi, anh bảo tôi câm miệng thì phải câm miệng sao hả?"
Bạch Thế Huân nheo mắt lại, mạnh mẽ nhìn chằm chằm Phương Tử Thiến, cắn răng, "Bảo cô câm miệng, cũng không nghe sao? Vậy đừng có mà trách tôi không khách khí nhé!"
"Anh. . . anh muốn làm. . ."
Phương Tử Thiến bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Âm thầm run cầm cập một cái.
Dùng sức đẩy người đàn ông phía trước mình, chuẩn bị chạy trốn.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com