Dù cho Phó Cánh Hiên không phải là Tổng thống, chỉ là người bình thường, thì chuyện xưa này cũng vô cùng cảm động.
Lạc Thần Hi bình thường nhìn qua rất mạnh mẽ, nhưng trong lòng kỳ thực lại vô cùng mềm mại, vừa xong có phút giây trong nháy mắt cô thật sự định gật đầu, cùng Phó Cánh Hiên cha con nhận nhau.
Nhưng mà, lời đồng ý tới bên mép cô lại phát hiện, bản thân không thể nào nói ra được.
Rõ ràng trên lý trí đã hiểu rõ, Phó Cánh Hiên chắc chắn chính là cha ruột của cô, nhưng mà về tình cảm, cô vẫn là không thể tiếp thu được.
Sự yên tĩnh lúng túng này duy trì một khoảng thời gian dài.
Cuối cùng, Lạc Thần Hi mới hé miệng, "Ngài Tổng thống..."
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Phó Lâm Sâm và Phó Cánh Hiên rõ ràng ảm đạm xuống.
Chẳng qua Mục Diệc Thần thế mà lại không có lộ ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, hẳn chỉ nhàn nhạt nhíu mày không nói gì.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com