Mục Diệc Thần dừng một chút, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ đã hơi trắng bệch của cô.
"Tất nhiên anh sẽ không ăn nói suông. Đêm hôm đó anh chỉ say, chứ không uống phải thuốc mê như em, cho nên anh vẫn còn nhớ. Anh còn nhớ sau thắt lưng em có một cái bớt, còn nhớ rõ em có một đôi chân thon dài, chỉ cần căng thẳng liền sẽ quấn chặt trên lưng anh, em còn rất yếu ớt, sợ đau, anh hơi dùng sức một chút em đã vừa khóc vừa nũng nịu…"
"Ngừng ngừng ngừng… Mục Diệc Thần, anh im miệng cho em!" Lạc Thần Hi thẹn quá hóa giận, quát lên bảo hắn ngưng lại.
Khuôn mặt nhỏ đã tức thành màu gan heo, cả mặt đều muốn bùng cháy.
Cái này cái này cái này… Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Rõ ràng là cô đang thẩm vấn Mục Diệc Thần, tại sao người đàn ông này một lời không hợp liền cua gắt như thế?
Chuyện đêm hôm đó, hắn…hắn nhớ kỹ như vậy làm gì?
Hại cô trong đầu không khỏi nổi lên hình ảnh đêm hôm đó….
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com