"Tô Bồi Ân, trước hết anh đừng vội. Tôi cảm thấy nếu chúng đã đến đây chứng tỏ đã chuẩn bị kỹ càng, tính toán tỉ mỉ cả rồi. Nếu chúng ta liều lĩnh mở đường máu để thoát thân, tỉ lệ thành công sẽ không cao." Hoắc Vi Vũ nói rất lý trí.
Tô Bồi Ân sầm mặt: "Cô chưa chứng kiến sự hung tàn của chúng nên mới nói thế. Ở lại đây chỉ có con đường chết thôi."
"Tôi không nói là ở đây chờ chết. Bất kể anh với Cố Hạo Đình là bạn hay thù, lúc này chúng ta cùng hội cùng thuyền, mọi người cùng nhau bàn bạc sẽ tốt hơn."
"Cô vẫn lo cho hắn à?" Tô Bồi Ân buột miệng, đáy mắt thoáng qua vẻ buồn bực. "Ở yên trong phòng, tôi ra ngoài xem tình hình thế nào." Nói xong, Tô Bồi Ân xông ra ngoài.
Dennis Sophie đang tái mét mặt mày đứng ở cửa, thấy Tô Bồi Ân liền vội vàng hỏi với vẻ lo lắng: "Bồi Ân, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Tại sao mấy cô hầu gái lại bảo chúng ta chạy trốn?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com