"Tôi muốn anh xin lỗi Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ gào lên.
Cố Hạo Đình khựng lại, đôi mắt khóa chặt lấy cô, nhìn với vẻ đăm chiêu.
Đến cả Tổng thống còn chưa thể bắt người ngạo nghễ, "duy ngã độc tôn" như Cố Hạo Đình đây xin lỗi, huống chi hắn cũng không thấy mình sai. Hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Thừa Ân ôm Hoắc Vi Vũ, không đánh tên đó đã là khách sáo lắm rồi.
Cố Hạo Đình xoay mặt đi, ngồi bên giường bệnh.
Hoắc Vi Vũ cũng biết hắn có ý gì, thế là nhếch môi cười khẩy, mắt rưng rưng nhưng quyết không rơi lệ, cười đến là rạng rỡ rồi lại đầy trào phúng: "Không làm được chứ gì? Nhưng đây chính là điều tôi muốn."
Cố Hạo Đình nheo mắt lại, trầm tư suy nghĩ.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Trung tá Thượng mở cửa, nhìn về phía Cố Hạo Đình với vẻ khó xử: "Thưa Tư lệnh, tôi có việc cần báo cáo."
Cố Hạo Đình nhìn vẻ ngập ngừng của Trung tá Thượng rồi lại nhìn sang Hoắc Vi Vũ.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com