Buổi tối, cả nhà cùng ăn sủi cảo. Tô Tiểu Miêu thấy Cố Hạo Đình làm nhân bánh rất ngon, cô có thể ăn vài hôm không chán, phải công nhận là quá ngon luôn. Sau đó... cô ăn rất nhiều. Khi ăn thì không thấy gì nhưng ăn xong lại hối hận, cô còn phải giảm béo mà!
Buổi tối bác Long và Điểm Điểm xem tivi, Cố Hạo Đình vào phòng làm việc, cô ra bờ hồ tản bộ.
Xa xa, cô thấy Nhan Diệc Hàm đang ngồi trên băng ghế. Anh ta đăm chiêu nhìn mặt hồ, ánh đèn đường làm bóng anh thêm phần cô đơn.
Từ khi biết Nhan Diệc Hàm đến nay, anh đều mang phong thái thanh cao, rất giống một cao nhân đắc đạo, không bị thế tục vấy bẩn, mang lại cảm giác tựa trăng thanh gió mát.
Cô vẫn có ấn tượng tốt với Nhan Diệc Hàm, bèn đi qua chỗ anh ta, "Anh có tâm sự gì sao?"
Nhan Diệc Hàm liếc nhìn cô, nhoẻn miệng cười, đứng dậy, "Anh đang đợi em, đi dạo đi."
Tô Tiểu Miêu rất kinh ngạc, nếu tối nay cô không đến, chẳng phải anh ta uổng công đợi rồi sao?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com