Dowon trì hoãn một vài vấn đề mà anh cần phải lưu tâm. Ví dụ như những cuộc gọi hỏi thăm của cha mẹ vào đêm muộn - hầu hết là vì họ cảm thấy cậu con trai rất đáng thương vì phải đón Tết một mình sau khi ly hôn, những công việc anh cần xử lý trong khi Viện trưởng Maeng Kang Jo đi vắng. Rồi cả việc trả lời yêu cầu hỗ trợ điều tra của công tố viên, cơ quan có thẩm quyền chỉ đạo cuộc điều tra vụ án "Cha".
Ít nhất thì động thái của công tố viên không gay gắt bởi vì Yumi Bin, người đang tiến hành cuộc điều tra chung, có quen biết với Dowon.
Nhớ lại hồi Dowon còn làm việc tại Cơ quan Cảnh sát Quốc gia thì có rất ít trường hợp mà công tố viên thả tự do cho các nhân chứng tiềm năng. Nắm bắt thông tin là một cuộc chạy đua với thời gian, vì vậy sau khi một nhân chứng được xác nhận, người đó sẽ được triệu tập đến phòng thẩm vấn và bị giam giữ ở đó cả ngày cho đến khi họ thu thập được thông tin có thể giúp ích cho cuộc điều tra.
Việc Dowon không phải ra vào Cơ quan Cảnh sát Quốc gia chắc chắn là do mối quan hệ của Bin Yumi. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy khi đến giao cho anh tập hồ sơ mà anh yêu cầu là có thể đoán được ngay.
Cô lặng lẽ cúi đầu trước Dowon, người đang muốn mua cho cô một tách cà phê nóng. Dowon cảm thấy có lỗi nên anh quyết định tập trung vào tập hồ sơ nhận được từ trường đại học Mỹ mà anh từng hợp tác. Dowon đặt chồng tài liệu đã được phân loại xuống bàn làm việc.
Bởi vì Cha coi Dowon là người đặc biệt duy nhất biết khuôn mặt của hắn nên những buổi tư vấn mà anh không trực tiếp tham gia hoặc không gặp mặt trực tiếp bệnh nhân đã bị loại trừ. Các tài liệu chỉ để hỗ trợ nghiên cứu và lấy số liệu thống kê cũng bị loại trừ. Loại bỏ phụ nữ và thậm chí cả nam giới trung niên, những người đã hơn 20 tuổi tại thời điểm tư vấn.
Để đề phòng, anh không phân biệt chủng tộc, trình độ học vấn và nơi cư trú. Cuối cùng thì có khoảng 30 bệnh nhân được xếp vào diện tình nghi. Dowon bình tĩnh xem xét từng chiếc một. Vì lĩnh vực nghiên cứu của Dowon liên quan đến chấn thương tâm lý nên tất cả những người đàn ông trong diện khả nghi đều có những trải nghiệm đặc biệt trong quá khứ.
Có người bị cha mẹ ngược đãi, có người trực tiếp tham gia vào vụ giết người và bạo hành trong chiến tranh. Có vô số trường hợp những người bị dã thú đe dọa, người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn máy bay, trải nghiệm bị bắt cóc hay bị bắt làm con tin, vân vân.
Hầu như không có bệnh nhân nào mà Dowon không nhớ chỉ vì họ không có thông tin cá nhân trong các hồ sơ học thuật. Tất cả họ đều được tư vấn chuyên sâu trong hơn một tháng. Mặc dù anh không thể nhớ chính xác tên, nhưng anh có thể nhớ tương đối chi tiết các đặc điểm ngoại hình.
Hầu hết bệnh nhân Dowon điều trị là người châu Á. Hồi đó chỉ có một nhà nghiên cứu châu Á trong trung tâm phân tâm học nên các bệnh nhân châu Á yêu thích và tìm đến Dowon hơn là các giáo sư người da trắng để giảm bớt sự phân biệt chủng tộc.
Trong những ngày đầu tư vấn, có những người dọa giết hoặc hãm hiếp Dowon. Họ thường thể hiện ra hai thái cực, hoặc là muốn dẫm Dowon dưới chân mình hoặc tôn thờ anh thái quá.
Ngay cả những bệnh nhân không biểu lộ hành vi rõ ràng như vậy thì anh cũng ghi nhớ cách nói và giọng điệu của họ. Sẽ không ngoa khi nói rằng không có bệnh nhân nào anh không thể nhớ lại. Dù vậy, Dowon vẫn sờ cằm bằng một tay, tay kia xoay xoay cây bút. Lông mày nheo lại.
"Không có."
Dowon lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình.
"Không bệnh nhân nào có ký ức bị một thợ săn cầm súng truy đuổi khi còn nhỏ."
Nếu Cha là người duy nhất sống sót cùng với MJ và nếu vì bất kỳ lý do gì mà hắn được tư vấn tâm lý ở Hoa Kỳ thì hắn có thể đề cập đến những câu chuyện liên quan trong quá trình tư vấn chuyên sâu, nhưng anh lại không nhớ gì về bệnh nhân nào như vậy cả.
Anh đưa cây bút đang cầm giữa các ngón tay lên môi và gõ nhẹ vào môi dưới bằng đầu bút. Rõ ràng là không có ai đề cập đến những ký ức tuổi thơ dữ dội mà MJ nhắc đến. Khả năng cao là hắn cố tình không nói cho Dowon biết, hoặc hắn thậm chí còn không nhớ đến chuyện đó.
Nếu kết nối với MJ thì "Cha" đã học mẫu giáo ở Hàn Quốc. Khu phố mà MJ từng sống khi còn nhỏ khá giàu có. Trước cả khi nó được phát triển hiện đại hóa thì chắc hẳn nơi đó đã là một tiểu khu mà chỉ những người có tài sản và vốn liếng mới có thể sinh sống. Hắn học cùng trường mẫu giáo với MJ có nghĩa là gia đình hắn cũng là những người có tiền.
MJ chưa bao giờ đề cập đến chủng tộc của Cha là da trắng hay da đen. Trong ký ức mãnh liệt ấy, không thể nào cậu ấy không nhớ được màu da của người duy nhất sống sót cùng mình. Đương nhiên, Cha rất có khả năng là người Hàn Quốc.
Dowon chỉ chọn những người Hàn Quốc, số lượng giảm xuống còn tám. Tám người được chia thành những người giàu có và những người nghèo. Ba người Hàn Quốc có tiềm lực tài chính dồi dào đã thu hút sự chú ý của Dowon.
Một người phải chịu đựng chấn thương tâm lý khi bị cha mẹ bạo hành và giờ đây thường xuyên bạo lực hẹn hò với người yêu.
Một người bị bạn bè bắt nạt nghiêm trọng thời thơ ấu và ảo tưởng rằng tất cả bạn bè và người yêu sau này đều muốn tấn công anh ta.
Một người mắc chứng loạn thần kinh đến mức anh ta sẽ hét lên khi nghe thấy tiếng nổ nhỏ nhất—chẳng hạn như tiếng bóng bay nổ trong bữa tiệc độc thân— sau khi chứng kiến cha mẹ bị bọn cướp bắn chết.
Cả ba đều có trình độ giáo dục đại học trở lên, có đời sống xã hội không chê vào đâu được, lại có bạn gái ổn định nên không bị cô đơn hay thiếu thốn tình cảm. Họ không tự ti về điều kiện vật chất hay thậm chí là ngoại hình.
Cây bút đang gõ vào môi khựng lại. Ánh mắt của Dowon dừng lại ở tập hồ sơ của các bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng. Đó là chủ đề luận văn thạc sĩ đầu tiên của anh ấy. Số lượng bệnh nhân trong thử nghiệm lâm sàng thất bại đó nhiều hơn bất kỳ nghiên cứu nào và rất khó để xem xét lại. Dowon chú ý đến tên viết tắt ẩn danh của các đối tượng nghiên cứu A, B, C và D được viết trong bản tóm tắt luận án.
Bệnh nhân A là một người đã cười rất tươi trong suốt buổi tư vấn. Cậu ta đột nhiên phá lên cười ngay cả khi không biết tại sao. Nhưng đôi mắt của cậu ta không bao giờ cười. Hắn nhìn Dowon rồi cười một cách máy móc bằng âm lượng ở cùng một mức decibel. Rất ấn tượng và không tự nhiên.
Dowon giật mình ngẩng đầu lên khi nghe thấy điện thoại nội bộ đột ngột đổ chuông. Đồng hồ treo tường cho biết đã sáu tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc anh bắt đầu xem xét từng hồ sơ học thuật mà không ăn uống bất cứ thứ gì hay thậm chí không đứng dậy. Dowon với tay lấy điện thoại, nhưng cơ cánh tay đã mỏi nhừ do ngồi lâu một chỗ và anh suýt đánh rơi ống nghe.
< Bác sĩ Do! Tôi đây!>
Dowon nghe thấy âm thanh vang dội, dần dần cảm thấy đầu óc bị ám ảnh bởi quá khứ, từng chút một quay trở lại hiện thực. Giọng nói quen thuộc và thoải mái của Viện trưởng Maeng Kang Jo đã lấn át cả tiếng cười theo nhịp đều đặn của bệnh nhân A.
"A, ngài làm tôi giật mình đấy."
<Sao cậu lại ngạc nhiên thế? Chắc hẳn cậu đang làm điều gì xấu sau lưng tôi rồi.>
"Ngài không cho tôi thời gian để chuẩn bị tinh thần gì hết."
<Cậu chưa nghe câu cuộc sống vốn dĩ bất ngờ và không thể đoán trước sao?>
"Bây giờ ngài lại còn bàn luận về nhân sinh qua điện thoại nữa."
<Cái cậu bác sĩ người Hàn Quốc thích uống bia ở Đức mà đi tăng 2 ở khách sạn cùng với tôi ấy, về nước cùng ngày với tôi nên tôi không thấy buồn chán trên máy bay nữa. Lãng mạn lắm đấy.>
"Vậy ý nghĩa của câu chuyện dài dòng đó là gì vậy? Tại sao ngài lại gọi vào giờ này?"
<Tôi đã chuẩn bị một món quà bất ngờ cho cậu!>
"Sao ạ?"
<Ngẩng đầu lên đi!>
Dowon bất giác ngẩng đầu lên. Viện trưởng đang đứng ở cửa sổ đối diện với hành lang, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trông như dải ruy băng đỏ của hộp quà. Đó là khuôn mặt mà anh đã không nhìn thấy trong nhiều tuần. Sự bất ngờ còn lớn hơn nỗi nhớ.
Ông mở sầm cửa và bước vào, dang rộng vòng tay. Ông ôm chầm lấy Dowon, người bày ra biểu cảm ghét bỏ, bằng cả hai tay và hôn lên má anh trong khi anh cố gắng trốn thoát.
"Trong khi tôi đi vắng thì cậu thế nào rồi, bác sĩ Do?"
Bằng lòng bàn tay, Dowon đẩy đôi môi đang vội vã của ông ấy ra hết sức có thể.
"Tôi đã sống rất tốt cho đến một lúc trước."
"Còn món quà bất ngờ của tôi thì sao?"
"Nếu có một chiếc hộp thì tôi muốn gói lại và gửi trả về châu Âu."
"Nghe cậu nói buồn thật đấy. Tôi rất nhớ cậu nên đã vội vàng về đây. Xót thật đấy, mặt cậu gầy xọp đi một nửa rồi này. Cậu có ăn uống tử tế không vậy? Tôi đã nhẹ nhõm khi thấy quần áo cậu vẫn sạch sẽ như thể về nhà thường xuyên, nhưng tại sao mặt cậu lại trông như thế này? Đừng nói với tôi là suốt ngày cậu mua gimbap từ cửa hàng tiện lợi rồi thức cả đêm trong phòng trực đấy nhé?"
"Viện trưởng."
"Tôi nên mua nồi cơm điện để làm quà tết cho cậu mới được. Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy rồi gục xuống thì đó chính là tai nạn lao động. Cậu đáng quý đến mức không thể đối xử bất cẩn với bản thân như thế được! Cơ thể đó không phải của cậu! Đó là tài sản của viện nghiên cứu chúng ta, thậm chí của cả Đại Hàn Dân Quốc!"
"Viện trưởng! Ngài đang nói cái gì vậy? A, làm ơn bỏ tay xuống đi."
Dowon cố gắng gỡ bàn tay đang giữ khuôn mặt mình ra. Khi viện trưởng lại cố gắng ôm anh ấy, Dowon đã trốn sang phía đối diện của chiếc bàn, tránh xa người đang tiến đến. Cảnh tượng hai người đàn ông chạy quanh chiếc bàn trông thật buồn cười. Nếu ai đó nhìn thấy, họ có thể lo ngại rằng hình tượng và uy tín của viện nghiên cứu sẽ bị thổi bay trong nháy mắt.
"Ông về Hàn Quốc từ khi nào vậy?"
Dowon hỏi trong khi chạy sang bên phải rồi lại vòng về bên trái. Khi Viện trưởng nhận ra mình khó mà bắt kịp Dowon, người trẻ trung và nhanh nhẹn hơn, ông đã dừng lại và lấy hơi.
"Tôi mới về lúc nãy thôi. Tôi không biết, nhưng có một chiếc xe buýt sân bay đã chạy đến trước cổng viện nghiên cứu đấy."
"Giờ đâu phải lúc để ông đi làm. Sao ông không về nhà?"
"Vẻ mặt cậu đang rất nghiêm túc muốn đuổi tôi đi."
"Không thể nào. Vẻ mặt tôi lúc nào cũng nghiêm túc mà?"
"Cậu chả bao giờ bày ra mấy cái biểu cảm dịu dàng và dễ thương!"
"Bởi vì viện trưởng lúc nào cũng đối xử với tôi như thế này, nên dường như các nhà nghiên cứu của Viện Hàn Lâm có vẻ khinh thường tôi."
"Nếu có kẻ như vậy thì tôi sẽ đích thân dạy dỗ họ một trận. Tôi tưởng cậu đang vất vả làm việc nên mới về nước sớm. Công tố viên còn đang muốn xông vào viện nghiên cứu kia kìa. Tôi đã phải liên hệ với cục trưởng để ngăn cản bọn họ đấy!"
"Ha ha."
"Cậu đừng cười kiểu gượng gạo đấy nữa. Nói thật đi, cậu không tin tôi à?"
Viện trưởng nhìn chồng tài liệu nghiên cứu và giấy tờ chất đống trên bàn của Dowon. Tất cả các luận văn được viết bằng tiếng Anh trong mắt ông đều rất quen thuộc. Đó là những thành tựu nghiên cứu của Dowon mà Viện trưởng đã xem xét khi anh đến làm ở viện nghiên cứu. Một số đã được dịch và xuất bản thành sách ở Hàn Quốc.
"Chúng là những thông tin để xác thực thay cho khoảng trống trong trí nhớ của cậu à?"
Viện trưởng đang hỏi về câu chuyện 'mất trí nhớ' của Dowon trong khoảng thời gian anh ấy ở cùng với MJ sau khi bị tai nạn ô tô. Cảnh sát rất muốn thẩm vấn và đào sâu thông tin từ Dowon, vậy nên anh đã cung cấp nội dung cuộc đối thoại với cảnh sát Park mà anh 'còn nhớ' để giảm bớt sự nghi ngờ của họ.
Cảnh sát và công tố viên đang tập trung điều tra về lời khai 'cảnh sát Park Chang Gu đã sùng bái một người đàn ông được gọi là Cha - kẻ đứng đầu một tổ chức liên quan đến súng và ma túy, và người đó là bệnh nhân của Dowon'. Họ dường như muốn Dowon cung cấp chứng cứ thuyết phục về việc Cha là ai.
"Tôi đang cố gắng hết sức để tìm kiếm."
Viện trưởng nhìn Dowon, người đang trả lời một cách bình tĩnh. Ông ngay lập tức nắm bắt được khía cạnh tiềm ẩn trong giọng nói kiềm chế cảm xúc của anh ấy.
"Đám tang của cảnh sát Park diễn ra thuận lợi chứ?"
Dowon do dự. Anh lắc đầu với khuôn mặt tối sầm lại. Viện trưởng biết rất rõ khi nào Dowon kiềm chế cảm xúc của mình. Giống như hồi anh còn làm việc ở Cơ quan Cảnh sát Quốc gia. Biểu cảm trên khuôn mặt anh bình tĩnh như lúc đề cập đến tên tội phạm bạo lực đã tấn công em vợ mình.
"Khi nào thì họ đưa tang?"
Dowon kiểm tra lịch. Đã một tuần trôi qua kể từ vụ tai nạn.
"Theo tôi được biết thì họ chưa tổ chức tang lễ. Nghe nói cuộc khám nghiệm tử thi vẫn chưa kết thúc."
"Cậu đã liên lạc với vợ con của cảnh sát Park chưa?"
"Tôi không thể làm được."
"Phải. Tôi không có tư cách để nói bất cứ điều gì bởi vì anh ta là người đã tấn công cậu, nhưng tôi không biết liệu cậu cứ lảng tránh chuyện đó và phớt lờ cảm xúc của bản thân thì có tốt hay không."
"Vâng. Ngài hãy cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ."
"Ồ, tôi không có ý đó. Các nhà tâm lý và thần kinh học thường cố gắng kiểm soát cảm xúc và suy nghĩ của bản thân nên họ không thể thoải mái khóc hay yêu cầu giúp đỡ khi cần. Cậu vẫn còn trẻ và chưa từng trải qua những chuyện như thế. Tôi đang nói điều này bởi vì tôi thấy thương cậu khi cứ giả vờ không sao rồi lại xoay xở giải quyết một mình."
Dowon nhìn viện trưởng mà không nói lời nào. Khi ánh mắt họ chạm nhau, ông ấy nhướng mày và khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng và thoải mái. Nhờ đó, Dowon cũng thả lỏng người, thành thật lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
"Thái độ của tôi che giấu vụng về đến vậy sao?"
"Không, hoàn toàn không có. Cho nên đó mới là vấn đề. Bởi vì trong mắt một lão già như tôi, tôi có thể thấy cậu đã đè nén biết bao nhiêu."
Dowon buột miệng nói "À". Anh vẫn chưa có đủ kinh nghiệm để thắng một chuyên gia lão luyện.
"Nếu mệt mỏi quá thì tôi mong cậu có thể nói mệt mỏi. Nếu cậu cần giúp đỡ thì hãy cứ xin giúp đỡ. Rồi cậu có thể về nhà sớm. Cậu không cần phải một mình gánh vác tất cả trách nhiệm đâu. Chúng ta hãy chia công việc ra để giải quyết."
Dowon cười, nhìn thẳng vào ánh mắt mà anh đã trốn tránh. Viện trưởng vẫn mỉm cười.
"Tôi có thể sao? Thành thật mà nói thì tôi không tự tin lắm."
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy bác sĩ Do bày ra dáng vẻ yếu đuối đấy."
"Gần đây tôi không chắc rằng tôi đã tuân thủ đúng sứ mệnh nghề nghiệp của mình."
"Cậu đang nói về phương diện nào vậy?"
"Dường như tôi có hiện tượng 'phản chuyển di' với bệnh nhân của mình. Tôi luôn đặt những cảm xúc cá nhân khác lên trên mối quan hệ của mình với bệnh nhân. Tôi biết mình không nên như vậy nhưng tôi không thể kiểm soát được."
Vẻ mặt của Viện trưởng đông cứng lại một cách kỳ lạ, như thể ông không ngờ rằng mình sẽ nghe thấy từ 'phản chuyển di'. Ông nhìn Dowon chằm chằm. Ngay cả khi Dowon còn là một sinh viên nghiên cứu thì anh cũng không có hiện tượng đó, vậy nên thật khó để tin rằng đây là những gì Dowon đang trải qua sau khi đã trở thành một chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực này.
(*Trong thuyết phân tâm, hiện tượng chuyển di (Transference) xuất hiện khi bệnh nhân "soi chiếu" những cảm xúc dành cho một ai đó, lên bác sĩ trị liệu của mình. Có ba loại chuyển di: Tích cực (ví dụ như tin tưởng), Tiêu cực (giận dữ, nghi ngờ,...) và Dục cảm (phải lòng, ham muốn hoặc tôn thờ, sùng bái bác sĩ điều trị)
Hiện tượng ngược lại là phản chuyển di (Counter-transference), xuất hiện khi những cảm xúc của bệnh nhân ảnh hưởng đến bác sĩ điều trị và khiến bác sĩ không thể làm chủ được chính mình. Đôi khi họ đồng cảm quá mức hoặc bị thu hút về mặt tình dục với bệnh nhân.)
"Đây là lần đầu tiên của cậu à?"
Dowon gật đầu trước câu hỏi. Viện trưởng Maeng cân nhắc rồi hỏi tiếp.
"Với bệnh nhân nào vậy? Tôi biết là chúng ta không nhận thêm bệnh nhân mới khi tôi đi vắng."
"Tôi là bác sĩ tư vấn riêng của người đó."
"Cậu đã tự ý thức được đến mức độ nào rồi?"
"Vâng. Tôi không thể phân tích tâm lý của chính mình nên tôi không chắc chắn lắm, nhưng nó có thể nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Tôi không thể vạch rõ ranh giới giữa bệnh nhân và bản thân mình."
"Có giống như mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái không?"
"Không phải."
"Vậy thì đó là loại phản chuyển di nào?"
"Giống như người yêu vậy."
Tuy Viện trưởng không biết rằng anh ấy đã ly hôn nhưng ông cũng không chỉ trích Dowon - một người đã kết hôn - nảy sinh những cảm xúc của một mối quan hệ lãng mạn với bệnh nhân.
Nhà tâm lý học cũng là con người, vậy nên khi họ lún sâu vào nội tâm của bệnh nhân thì họ có thể trải qua những thay đổi về mặt tình cảm. Một nhà tâm lý học dày dặn kinh nghiệm không phải là người không cảm nhận được những cảm xúc đó. Họ cũng trải qua điều tương tự như những người khác, nhưng sẽ rất giỏi trong việc điều chỉnh tâm trí mình và biết cách sắp xếp lại cảm xúc của bản thân.
Dowon, người đã giải thích hiện tượng phản chuyển di và nói một cách khách quan nhất có thể, cũng là một nhà tâm lý học dày dặn kinh nghiệm. Ông phải tin tưởng và giúp đỡ Dowon.
Bởi vì anh ấy chuyển dịch ngược sang một mối quan hệ lãng mạn, nó có thể phức tạp hơn các mối quan hệ khác. Trong trường hợp này, thay vì lấy tình yêu làm nền tảng, thì sự cảm thông, khoan dung, giúp đỡ tình nguyện, tình cảm và sự nhiệt tình dành cho bệnh nhân phải được trộn lẫn một cách phức tạp và đa dạng.
Đáng mừng là Dowon đã ngay lập tức nhận ra vấn đề.
Việc giúp cảnh sát điều tra cũng sẽ gây áp lực cho Dowon. Viện trưởng lo lắng về điều này, bởi vì ông biết tính cách của Dowon sẽ cố gắng chịu đựng mọi thứ. Sau khi suy nghĩ cặn lẽ, ông hỏi Dowon.
"Cậu nghĩ sao nếu tôi phụ trách việc hỗ trợ điều tra với phía cảnh sát? Trong lúc đó, tôi hy vọng cậu có thể sắp xếp lại các vấn đề với bệnh nhân."
Dowon nhìn vào chồng tài liệu nghiên cứu mà anh đã sắp xếp xong. Nếu bất cứ ai có thể giúp đỡ anh thì người đó đều là đáng được chào đón.
"Thông tin cá nhân của bệnh nhân không được ghi chép lại trong hồ sơ học thuật. Liệu có ổn không nếu tôi không xác nhận họ?"
"Chẳng phải chúng được xác thực chỉ dựa vào trí nhớ của cậu thôi sao?"
"Đúng là như vậy."
"Thay vì như vậy, có lẽ nó sẽ chính xác hơn nếu được đối chiếu với những thông tin khách quan mà tôi điều tra tìm kiếm ở bên phía công tố."
"À, vâng."
"Nếu cậu nói cho tôi những gì thực sự cần biết thì tôi sẽ giúp cậu. Cậu cũng không cần phải hỗ trợ điều tra từ đầu đến cuối đâu. Nhân chứng không có nghĩa vụ phải can thiệp đến mức đó. Chỉ cần nói với họ những gì họ muốn. Cậu hiểu ý tôi đúng không?"
Viện trưởng đang muốn giảm bớt trách nhiệm cho anh ấy. Tuy tâm trí của Dowon rất hỗn loạn nhưng anh liền quyết định nghe theo ý muốn của Viện trưởng. Thật khó để anh có thể giải quyết một mình vì có quá nhiều vấn đề cá nhân đang rối tung lên. Dựa vào ông ấy cũng không tệ lắm. Dowon hỏi ông.
"Nếu ông tìm được những thông tin quyết định thì ông có thể thông báo cho tôi trước phía cảnh sát được không?"
"Đương nhiên là tôi phải liên hệ với chủ sở hữu trước khi đống tài liệu này được xử lý lần thứ hai rồi!"
Nét mặt Dowon tươi tỉnh hẳn lên. Viện trưởng vỗ vỗ bả vai anh.
"Cậu phải thực sự nghiêm túc khi tiếp cận những thay đổi trong mối quan hệ với bệnh nhân đấy. Không chỉ cho cậu, mà còn cho bệnh nhân nữa. Đặc biệt là những nhà nghiên cứu sâu về phân tâm học như cậu, hơn là một người tư vấn tâm lý. Tôi muốn cậu tập trung vào việc xây dựng mối quan hệ lành mạnh và đúng đắn với bệnh nhân. Chuyện đó sẽ giúp ích nhiều hơn cho sự nghiệp của cậu."
"Tôi nghĩ mình thật may mắn khi rời khỏi sở cảnh sát và chuyển đến nơi đây."
Khi Viện trưởng hỏi ngược lại "Sao cơ?", Dowon không trả lời gì thêm. Giống như thật xấu hổ khi nói điều đó hai lần. Anh cố tỏ ra bình tĩnh và đưa chồng tài liệu cho ông. Giọng điệu của anh khi giải thích những nội dung cần tìm kiếm đã trở nên thoải mái và thân thiện hơn bao giờ hết.