Thu thập thi thể của Hắc Nhai, rồi dùng pháp thuật khóa cứng Ngũ Hành Phi Cương, Tôn Hằng cũng không có dừng lại nghỉ, mà gập người bắn về phía động phủ của mình.
Không bao lâu sau, khi hắn chạy về Vĩ thung lũng, thì tình hình chiến đấu ở đây cũng xong.
Nàng kia không đánh lại hai người vây công, đã bị Hỏa Long Kiếm cắn nuốt không còn một mảnh.
Không có để lại thi thể, khiến cho Tôn Hằng cảm thấy tiếc nuối.
"Tôn đạo hữu!"
Nhìn thấy Tôn Hằng, hai mắt của Minh Sùng Duyên không khỏi sáng lên, vội vàng hỏi: "Có giải quyết tên tà đạo kia chưa?"
"Rồi."
Tôn Hằng gật đầu.
Hắn cũng biết đối phương quan tâm tới cái gì, mới trả lời: "Thi thể người vợ đã chết của đạo hữu ở trên người của hắn, chúng ta đi xuống trước rồi nói."
Nói xong hắn vung tay lên, triệt tiêu chướng khí ở bên dưới.
"Nơi ở đơn sơ, mong hai vị không chê."
"Không dám, không dám!"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com