Hang động không thấy ánh nắng, đen như mực, nếu như người thường đi vào, sợ là không cách nào xác định phương hướng.
Có điều hai người là tiên thiên cao thủ, thị lực vượt xa người thường, chỉ cần một chút là có thể thích ứng với bóng tối.
Hai mắt của bọn họ bây giờ, sáng rõ như ban ngày.
"Tôn huynh đệ."
Chung Thái cẩn thận từng li từng tí đi dọc vào trong hang động này, không quên mở miệng hỏi Tôn Hằng: "Nghe nói ngươi còn chưa có hôn ước?"
Nghe vậy, Tôn Hằng chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Từ lúc uy vọng hắn lên cao, thì lời như vậy, hắn đã nghe tới phát chán rồi!
Thậm chí, chỉ cần đối phương hỏi như vậy, hắn đã có biết bao nhiêu cách từ chối.
Không biết vị này muốn giới thiệu ai cho mình.
Có điều nơi này âm khí dày đặc, không hợp nói chuyện này, như vậy sẽ rất dễ mang tới áp lực cho mình.
Lúc này Tôn Hằng nhẹ gật đầu, nói: "Tại hạ một mực tập võ, không có tính qua chuyện lập gia đình."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com