Đi theo Phong Vô Trần mặt không biểu cảm quay về tông môn, suốt dọc đường đi trong lòng Lệnh Hồ Thương cứ luôn thấp thỏm bất an.
Dù là ai cũng nhìn ra được tâm trạng Phong Vô Trần đang cực kỳ khó chịu.
"Sư phụ."
Mãi đến lúc hai người chia tay Phong Vô Trần trở về động phủ của Lưu Dương, hắn mới dám mở miệng hỏi chuyện: "Ngài không sao chứ?"
"Ngươi yên tâm, ta không sao."
Lưu Dương phẩy tay gọi một cái ghế đá đến, y nằm ngửa mặt trên đó, chậm rãi nói: "Chuyện ta phạm phải, nói nhỏ thì không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn. Chẳng qua là Phong sư thúc dù muốn trừng phạt ta, cũng sẽ không tổn hại đường đạo của ta, hình phạt trăm năm cũng chỉ là nói thế thôi."
"Ra là vậy!"
Lệnh Hồ Thương thoáng yên tâm: "Xem ra Tôn tiền bối cũng không có ý tốt, mà lại còn liên lụy làm sư phụ vất vả."
Tuy hắn không biết nguyên do, nhưng cũng biết nên thân cận với ai.
"À..."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com