Nửa ngày sau.
U Minh Thi Hoàng vẫn đang đứng sừng sững ở chỗ cũ cúi đầu nhìn ngực bị xuyên thành một lỗ thủng, vẻ mặt vẫn còn sự kinh ngạc.
"Vậy mà có thể làm tới mức này?"
Hắn sờ ngực, mắt thường có thể thấy, một loại khí đen tuôn ra từ trong đan điền của hắn, nhục thể của hắn cũng nhanh chóng khôi phục theo.
Chỉ trong nháy mắt, đã hoàn hảo không tổn thương gì.
"Tiền bối!"
Đúng ngay lúc này, Vạn Tà cũng bay tới, thấy được tình huống của đối phương không khỏi nhíu mày một cái.
"Hắn chạy thoát?"
"Yên Tâm!"
U Minh Thi Hoàng ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái: "Hắn trốn không thoát."
"Chỉ hi vọng là vậy!"
Coi như đối mặt với U Minh Thi Hoàng, Vạn Tà cũng không chút khách khí: "Không ngờ, tiền bối cũng không ngăn được hắn."
"Ta cũng rất bất ngờ."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com