Tầm nửa ngày sau, một nơi phồn hoa như Ninh Trung quận đã trở thành một mảnh phế tích.
Tường đổ liên miên, tro tàn lượn lờ trong không khí.
Thành trì lớn như vậy, mà không nơi nào còn hoàn chỉnh, tiếng kêu thê lương buồn bã vang lên, nghe rất não lòng.
Trên một bức tường thành đổ.
"Ầm!"
Bức tường bị sức mạnh lớn đẩy ra, hiện ra cơ thể Tôn Hằng.
Quét mắt nhìn xung quanh, trước mắt đều là một mảnh hỗn độn.
Cho dù có người may mắn sống sót, thì đều ngơ ngác dưa vào đống phế tích, sắc mặt ngốc trệ.
"Yêu hồ!"
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tôn Hằng cũng hiện lên vẻ phức tạp.
Nếu thực lực cá nhân mạnh tới trình độ nhất định, lại không bị hạn chế gì cả, thì đối với những người bình thường ở thế giới này mà nói, đây là một hồi tai nạn!
Cho dù có thực lực như hắn, cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
"Đạo cơ..."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com