Tiểu nhị đang bị màn cách không đưa rượu của hai người Tôn Hằng làm cho kinh ngạc.
Vất vả lắm mới khôi phục tinh thần được, đang muốn yên lặng không tiếng động lui về, đã bị hai tên tiểu đồng này gọi lại.
Tiểu đồng tuy nhỏ, môi hồng răng trắng, trông rất đẹp mắt, nhưng hắn cũng không dám khinh thường.
Hai người này mặc quần áo bằng lụa, đeo trang sức lộng lẫy, chỉ cần đồ trên người họ, đủ để mua quán rượu của hắn rồi.
Người hầu đã xa hoa như thế, vậy chủ nhân của bọn họ là nhân vật bậc nào.
Tóm lại, một quán rượu nho nhỏ của hắn, không thể trêu vào.
Nhưng nếu đuổi khách ở nơi này…
Tiểu nhị nhìn Tôn Hằng và đại hán đang ngồi trên bàn, sắc mặt hiện ra vẻ đắng chát.
Hai vị này, hắn cũng không trêu được!
"Các ngươi là con cái nhà ai?"
Không đợi tiểu nhị mở miệng, Mạnh Nhị đã nhướng mày, lạnh lùng nói: "Thấy các ngươi tuổi còn nhỏ nên ta không tính, mau lui ra, nếu không, Mạnh mỗ cũng không khách khí!"
"To gan!"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com