Không bao lâu sau, Phong Bất Giác lần theo tiếng khóc, đi tới phòng trẻ sơ sinh của bệnh viện.
Anh Giác đã sớm quá quen thuộc với những loại quái vật kiểu ma sơ sinh rồi, sớm đã bắt gặp trong phó bản của trường cấp ba Diệp Giới. Lúc đó lực chiến của anh cũng không khác gì người thường, nhưng vẫn có thể xử lý được con quái vật đó. Bởi vậy lúc này, trong lòng anh vẫn coi như có vài phần tự tin.
"Nghe tiếng hình như không chỉ có một…" Phong Bất Giác bước tới trước cửa phòng trẻ sơ sinh, liền ý thức được vấn đề này: "Có cánh cửa chết chóc gì không nhỉ…" Anh thầm nghĩ: "Lẽ nào phải lấy kẹo xong mới có thể đến đây mở cửa?" Anh nghiêng đầu, nhíu mày nói: "Ừm… Nghĩ kĩ một chút, trẻ sơ sinh không ăn được kẹo đâu ha… Hay là trẻ em ở vương quốc Quái Vật vừa ra đời đã có hệ thống tiêu hóa cực tốt?"
Anh do dự một lúc, vẫn đẩy cửa bước vào. Dẫu sao nơi này cũng không có điềm báo chết chóc rõ ràng gì. Nếu nói về mức độ đáng sợ cũng không rõ bằng phòng 109.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com