Chương 79: Kẻ khiến Thiên Hoàng Tôn Hậu phải nhường bước.
Một làn khói trắng mờ ảo lan tỏa ra khi cổng thiên môn quan hé mở.
Từ trong làn khói một con linh thú oai vệ chầm chậm bước ra, nó có cái đầu giống đầu rồng với cặp sừng của loài hươu phát ra những tia lôi điện, thân của nó là của loài sư tử, đuôi của cá sấu, bốn chân của loài đại bàng, toàn thân được bao bọc bởi một lớp vảy màu xanh của loài rắn, tên của nó là Lôi Lân, một thiên linh thú.
Lôi Lân kéo theo phía sau là một cỗ xe trang hoàng lộng lẫy bằng vàng rồng với những họa tiết rồng phượng uốn lượn xung quanh.
Ngồi bắt chéo chân bên trong cỗ xe là một nữ nhân tuyệt sắc, thân mặc hoàng bào, gương mặt nàng lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm nhìn xuống đám người, nàng không ai khác chính là Thiên Hoàng Tôn Hậu.
Theo sau cỗ xe kia là hai hàng hộ vệ hơn trăm người, tất cả đều trang bị giáp trụ và vũ khí đầy đủ, ở bọn chúng toát ra một luồng khí tức còn mạnh hơn cả đám Hoàng Kim Chiến tướng gấp nhiều lần.
Ánh mắt Tôn Hậu dừng lại nơi Triệu Thường Côn đang đứng, nàng khẽ nhíu mày, giọng lạnh lùng pha chút giận dỗi hỏi.
"Viêm Ân Đế, chàng quậy phá như vậy đã đủ chưa?"
Triệu Thường Côn khoé miệng giật giật, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, hắn không thể nói nên lời.
"Thân là một đại đế mà lại vi phạm vào giới luật, lại còn định giết một đại đế khác?
Chàng đang tính làm gì đấy hả?
Không lẽ chàng không biết nếu một đại đế chết đi thì cân bằng của Tam giới cũng sẽ biến mất?"
Thiên Hoàng Tôn Hậu âm trầm hỏi.
Lời này Thiên Hoàng Tôn Hậu thốt ra vang vọng khắp thương khung, khiến cho tất cả mọi người đều hiển hiện lên ngốc trệ, nghiêng đầu, miệng há hốc ngơ ngác.
Đây đâu phải là giọng điệu của kẻ đến từ Thiên giới muốn trừng phạt kẻ vi phạm giới luật?
Đây giống như là lời của một nương tử đang nói với phu quân của mình thì đúng hơn...?
"Dừng!"
Triệu Thường Côn giơ tay ra hiệu.
"Ta không phải Viêm Ân Đế, ta chỉ là một phàm nhân và ta không quen biết với ngươi..."
"Không...quen... biết...?"
Thiên Hoàng Tôn Hậu nhíu mày, bàng bạc khí tức bộc phát ra khắp đất trời.
Khí tức của Thiên Hoàng Tôn Hậu mạnh đến nổi khiến cho tất cả những kẻ đứng phía dưới đều bất khả kháng phải quỳ mọt xuống, miệng phun máu, nàng chỉ mới là bộc phát ra khí tức nhưng đã khiến cho hàng ngàn, hàng vạn quỷ linh phải tan biến.
Trận pháp bao quanh Vẫn Thanh thành cũng vỡ nát, cả Serbes, Chung Quỳ và Hắc Bạch Vô Thường cùng đám yêu nhân, tất cả không ai có thể chống lại được, đều bị ép đến nội thương.
"Nếu như đã là không quen biết thì thiếp sẽ giết hết tất cả những kẻ có mặt ở đây trước, sau đó sẽ xử lý tội của chàng!"
Mộc Phiến La quỳ dưới đất, gương mặt hiển hiện lên thống khổ, từ lúc thiên môn quan lần thứ hai mở ra, Thiên Hoàng Tôn Hậu xuất hiện thì Chu Tước cũng đột nhiên biến mất mà không để lại một lời nào, Mộc Phiến La không có màn chắn hộ thể của Chu Tước nàng không có bất cứ cơ hội nào để có thể chống lại khí tức của Thiên Hoàng Tôn Hậu, lục phủ ngũ tạng nàng tựa như sắp bị nghiền nát ra, toàn thân đau buốt, đến nổi thở thôi cũng không thể, nàng muốn nói gì đó nhưng không thể nào phát ra được thanh âm, chỉ có ánh mắt nhìn đến chỗ Triệu Thường Côn như khẩn khoản cầu cứu.
"Chủ nhân, nữ nhân kia không phải là ngươi không biết tính tình, đùa giỡn với nàng ta là chết người thật đấy!"
Hệ thống nhắc nhở.
"Được rồi, được rồi, Nhiên Nhi, không cần phải làm tới mức đó đâu.
Ta thừa nhận là Viêm Ân Đế là được chứ gì?"
Triệu Thường Côn khoé miệng giật giật.
"Tên của thiếp chàng còn nhớ hay sao?"
Thiên Hoàng Tôn Hậu thu hồi lại khí tức, hờn dỗi hỏi.
"Nhớ, ta làm sao mà quên được chứ!"
Triệu Thường Côn gãi gãi đầu, cười xuề làm hòa.
"Cả họ và tên?"
Thiên Hoàng Tôn Hậu ánh mắt sắc lẽm nhìn Triệu Thường Côn.
"Hả?"
"Thiếp hỏi chàng họ tên đầy đủ của thiếp là gì?"
Thiên Hoàng Tôn Hậu gằng giọng.
"À...ừm...là...là..."
Triệu Thường Côn ngập ngừng.
Toang!
Toang thật sự!
Triệu Thường Côn, hắn là không nhớ được rõ ràng cả họ và tên của Thiên Hoàng Tôn Hậu, từ lần gặp nhau cuối cùng đến nay đã là hơn ngàn năm, trãi qua rất nhiều biến cố, số nữ nhân mà hắn gặp cũng là không thể đếm nổi, làm sao mà hắn có thể nhớ được kia chứ, hơn nữa từ lúc trước hắn lúc nào cũng gọi Thiên Hoàng Tôn Hậu là Nhiên Nhi, đến nỗi quên cả họ của nàng.
Nhưng có một sự thật hắn biết rất rõ, nữ nhân tên Nhiên Nhi này không thể đùa cợt được, ngay cả hắn, dù có là đỉnh phong nhân sinh cũng phải kiêng dè nàng một, hai phần, không gì là Nhiên Nhi không dám làm.
"Lã Miên Nhiên"
Hệ thống thở dài nhắc nhở.
Triệu Thường Côn như bắt được vàng, đôi mắt sáng rực lên, lập tức trả lời.
"Là Lã Miên Nhiên!"
"Xem ra chàng vẫn còn nhớ!
Được rồi, chuyện này thiếp có thể bỏ qua.
Chàng hãy tha cho Cửu Trọng Tiêu, sau đó cùng thiếp trở về Thiên giới, vĩnh viễn cũng không được hạ giới, thiếp sẽ xóa bỏ tất cả tội của chàng, và những kẻ kia, sẽ có thể được tiếp tục sống"
Lã Miên Nhiên chậm rãi nói.
"Theo nàng về?
Tại sao ta phải theo nàng về Thiên giới cơ chứ?"
"Để thực hiện lời hứa của chàng!"
"Lời hứa?
Ta hứa gì với nàng cơ chứ?"
Triệu Thường Côn nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.
"Năm xưa, chẳng phải là chàng đã hứa sẽ thành hôn với thiếp khi chúng ta trưởng thành, chẳng phải sao?
Không lẽ chàng đã quên rồi sao?!"
Lã Miên Nhiên hai chân mày nhăn lại, hỏi.
"Thành...thành hôn...?"
Triệu Thường Côn khoé miệng giật giật liên hồi, hắn cố lục lọi trong trí nhớ xem xem đã nói những lời đó khi nào.
'Ta có nói những lời đó sao??!'
Triệu Thường Côn tự hỏi bản thân.
"Có đấy!
Lúc hai người còn là những nhóc tì vắt mũi chưa sạch ở Hoá Vực Thiên Long môn, ngươi chẳng phải đã nói những lời đó hay sao?"
Hệ thống nhắc.
'.....'
Đúng là vạ miệng.
"Những lời đó là lúc chúng ta còn nhỏ, ta tùy tiện nói ra, nàng xem là thật hay sao?"
"Tùy tiện nói ra?!
Chàng thử nói lại lần nữa xem!"
Lã Miên Nhiên nhấn mạnh.
"....."
Triệu Thường Côn.
"Hay là vì..."
Lã Miên Nhiên liếc nhìn sang Mộc Phiến La.
"Là vì nữ yêu nhân này..?!"
Cảm thấy không ổn, Triệu Thường Côn liền lập tức dịch chuyển đến chỗ Mộc Phiến La, đứng phía trước che chắn cho nàng.
"Thường Côn...nữ nhân kia là...?"
"Trước tiên nàng hãy trị thương cho mình đã..."
Triệu Thường Côn đưa cho Mộc Phiến La một viên trị thương đan.
"...Nàng ấy là Lã Miên Nhiên...là Thiên Hoàng Tôn Hậu, người đứng đầu thống lĩnh cả Thiên giới...và cũng là thanh mai trúc mã của ta..."
Triệu Thường Côn giải thích.
Mộc Phiến La khẽ bàng hoàng xen lẫn kinh ngạc khi nghe Triệu Thường Côn nói, nàng liền ngước lên nhìn chăm chăm vào Lã Miên Nhiên, lòng nàng khẽ động.
Mộc Phiến La cảm thấy thua thiệt hoàn toàn.
So về nhan sắc, nữ nhân tên Lã Miên Nhiên kia phải nói là nghiêng nước nghiêng thành, sắc nước hương trời, nàng không thể nào bì được.
So về địa vị, Mộc Phiến La, nàng chỉ là một cái Tà chủ của một cái giới vực nhỏ nhoi, còn nàng ấy lại là Thiên Hoàng Tôn Hậu của Thiên giới.
Còn nếu so về thực lực thì Mộc Phiến La nàng lại càng không có cửa nào mà có thể so sánh, nàng chỉ là một cái Võ Vương yếu kém, đến ngay cả dân chúng của mình còn không thể bảo vệ nổi, trong khi đó, nữ nhân kia chỉ cần một ánh nhìn có thể giết cả vạn người.
Còn có cơ hội nào mà so sánh cơ chứ?
Liệu Triệu Thường Côn sẽ chọn nàng sao?
Câu hỏi này bất chợt hiện lên trong tâm trí Mộc Phiến La.
"Chàng là đang bảo vệ cho nữ nhân đó?!"
Lã Miên Nhiên nhíu mày hỏi Triệu Thường Côn.
"Chàng chỉ cần gật đầu, cùng theo thiếp trở lại Thiên giới thì cả Tam giới này đều là của chàng.
Chàng đã quên những ngày tháng chúng ta cùng nhau lớn lên rồi hay sao?
Chàng đã quên hết những cực khổ, những gian nan, những ngày tháng mà cả hai ta cùng chống lại tất cả rồi hay sao?"
Lã Miên Nhiên chất vấn.
"Ấy vậy mà chàng lại chọn đứng về phía nữ yêu nhân này...?"
Vừa dứt lời Lã Miên Nhiên liền biến mất.
Thoáng một cái chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Triệu Thường Côn, mũi kiếm chĩa thẳng vào ngực hắn.
Mộc Phiến La bất chợt giật mình lùi lại một bước, tâm thần chợt hoảng.
'Loại thân pháp gì thế này, khoảng cách đó...làm sao mà...?'
Mộc Phiến La hoảng cũng không phải là lạ.
Khoảng cách từ thiên môn quan đến chỗ Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La đang đứng là hơn bảy, tám trăm thước nhưng chỉ chớp mắt một cái thì Lã Miên Nhiên đã đứng trước mặt cả hai, lại còn xuất ra kiếm, thân pháp và hành động quá nhanh, nhanh đến mức đến cả âm thanh cũng không thể theo kịp.
Trong Tam giới này liệu có mấy kẻ có thể làm được như thế cơ chứ?
"Chàng nói thử xem, nữ nhân này có gì hơn thiếp?"
Lã Miên Nhiên gằng giọng hỏi, sát khí từ đôi mắt nàng tỏa ra ngùn ngụt.
Đúng lúc này, Vạn Cổ Yêu Đế, Thanh Cơ Yêu Hậu cùng tất cả quỷ linh vừa tái sinh trở lại, cả đám đứng vây quanh cả ba người thành một vòng tròn, ai nấy đều kinh ngạc cũng như hoang mang vì tình thế đang diễn ra trước mắt, nhưng không ai nói với ai lời nào, chỉ dám im lặng mà theo dõi tình hình bởi luồng khí tức và sát khí mà Lã Miên Nhiên toả ra, cả đám đều nhận thức được rằng chỉ cần nhúc nhích một chút là sẽ bị tàn sát ngay lập tức.
Quỷ linh vốn không sợ cái chết vì bọn chúng vốn đã là chết rồi, nhưng cái khí tức mà Lã Miên Nhiên phát ra lại khiến bọn chúng cảm thấy ớn lạnh, rất hãi hùng, cứ như là bọn chúng sẽ không thể tái sinh thêm lần nào được nữa nếu như bị giết ngay lúc này.
Trực giác này của bọn chúng không hề sai chút nào, vì Lã Miên Nhiên là một trong số rất ít những người sở hữu những đòn tấn công có thể gây sát thương trực tiếp đến linh hồn.
Đội hộ vệ của Tôn Hậu cùng đám Hoàng Kim Chiến tướng cũng liền lập tức lao tới, đứng chắn giữa đám quỷ linh và ba người, tất cả đều lăm lăm vũ khí trên tay sẵn sàng động thủ.
"Phiến La không hề liên quan gì đến chuyện giữa ta và nàng, đừng kéo nàng ấy vào!"
Triệu Thường Côn gương mặt hiện lên nghiêm túc nói.
"Vậy thì lý do là gì?
Tại sao chàng lại không theo thiếp về Thiên giới?
Tại sao chàng lại hết lần này đến lần khác tránh mặt thiếp?
Tại sao chàng lại trốn tránh thiếp?"
"Nàng thực sự muốn biết lý do sao...?"
"Đúng vậy!"
Triệu Thường Côn thở dài một cái, cất Hiên Viên kiếm vào trong không gian giới chỉ.
"Ta không phải trốn tránh nàng, mà là ta không muốn gặp nàng..."
"Không muốn...gặp thiếp...?"
Lã Miên Nhiên đưa sát mũi kiếm vào ngực Triệu Thường Côn, nhìn hắn bằng ánh mắt hằn học nhưng trực chờ ứa lệ.
Câu nói này Triệu Thường Côn nói ra khiến cho con tim Lã Miên Nhiên tựa như bị ngàn mũi kim đâm vào, đau nhói.
"Đừng hiểu lầm ý của ta...
Ta không muốn gặp nàng là vì ta không biết phải đối mặt với nàng như thế nào..."
Triệu Thường Côn ngưng một nhịp.
"Nhiên Nhi, ta thực sự rất muốn ở cạnh nàng, nhưng ta không thể nào chịu đựng được khi thấy nàng đau đớn...
Ta hiểu nổi khổ tâm của nàng, ta biết tại sao nàng lại chọn trở thành Tôn Hậu, ta biết tất cả...
Ta đúng là chỉ cần gật đầu đồng ý thì một bước sẽ trở thành Tôn Đế, nhưng nàng cũng thừa biết ta không phải loại người tham danh tham lợi, và ta cũng không thích bị bó buộc mãi ở một nơi.
Hơn ngàn năm nay, ta phiêu bạt khắp cả Tam giới không phải là vì bản thân ta, mà là vì cả hai chúng ta.
Mục đích thực sự của ta chính là điều tra tung tích của Thần thụ Linh tâm, chỉ có tìm được nó, ta mới có thể cùng với nàng, thực sự ở cạnh bên nhau..."
"Suốt...suốt bao năm qua...chàng...vẫn luôn tìm kiếm...Thần thụ Linh tâm...sao...?
Thiếp...chẳng phải thiếp...đã nói là...không cần tới nó...nữa....rồi sao...?"
Cánh tay run run, giọt lệ khẽ lăn trên má, Lã Miên Nhiên nghẹn ngào nói.
Triệu Thường Côn tiến sát lại gần Lã Miên Nhiên, ngón tay gạt đi giọt nước mắt trên má nàng.
"Đã là một đấng trượng phu, làm sao có thể để nữ nhân của mình chịu đau khổ cơ chứ?
Ta dù có chết cũng sẽ tìm được Thần thụ Linh tâm.
Tin ta chứ?"
"Thiếp...tin..."
"Nếu tin ta, thì nàng hãy ngoan ngoãn mà trở lại Thiên giới, cố gắng làm tốt chức trách của một Thiên Hoàng Tôn Hậu, đợi ngày ta trở lại, được chứ?"
"Ừm...."
Lã Miên Nhiên khẽ gật đầu.
Lã Miên Nhiên không cần phải suy nghĩ gì nhiều, mục đích của nàng không phải là muốn trừng phạt ai cả, mà mục đích chính của nàng chỉ là muốn xác nhận thân phận của kẻ mà nàng cho là Viêm Ân Đế.
Và bây giờ, nàng đã biết chính xác kẻ đó chính là người mà nàng mong mỏi chờ đợi suốt một thời gian rất lâu.
Kẻ đó, hắn không hề quên nàng, hắn vẫn giữ nguyên vẹn tình cảm mà hắn dành cho nàng, hơn thế nữa, hắn còn luôn luôn nghĩ cho nàng.
Nàng còn mong gì hơn được nữa cơ chứ?
Hiện tại nàng đã có đáp án, một câu trả lời khiến nàng không thể nào hạnh phúc hơn, việc vi phạm giới luật hay chống lại Thiên giới chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
"Và nàng cũng đừng nên ghen hay trách Phiến La.
Xưa nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, ta cũng không phải là thánh nhân.
Nam nhân năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường tình.
Nhưng cho dù là có bao nhiêu thê tử đi chăng nữa thì tình cảm của ta dành cho mấy nàng đều là như nhau, không phân nặng nhẹ.
Phiến La, nàng ấy cũng giống như nàng, cũng là một trong những người thê tử của ta, sau này hai nàng cũng sẽ là tỷ muội của nhau..."
Triệu Thường Côn nắm tay Mộc Phiến La kéo lại gần, sau đó đặt tay Lã Miên Nhiên lên tay nàng.
"Nhiên tỷ tỷ..."
Mộc Phiến La ngập ngừng nói.
Lã Miên Nhiên định nói gì đó nhưng lại không mở lời, nàng rút tay lại, quay lưng về phía Triệu Thường Côn lạnh lùng nói.
"Chuyện hôm nay nên kết thúc ở đây thôi!
Việc chàng và... Phiến La...muội...vi phạm giới luật Thiên giới sẽ không truy cứu nữa.
Còn về phía Cửu Trọng Tiêu, nể mặt thiếp chàng hãy tha cho hắn một mạng, được không?"
"Nếu như nàng đã xin cho hắn, vậy ta cũng không màn đến hắn nữa"
Triệu Thường Côn gật đầu.
"Trở về!"
Lã Miên Nhiên ra hiệu cho đám hộ vệ cùng đám Hoàng Kim Chiến tướng.
Hai tên hộ vệ liền nhảy đến chỗ Cửu Trọng Tiêu, dìu hắn dậy, liền sau đó bay lên.
Hình bóng của Lã Miên Nhiên từ từ mờ dần, sau đó biến mất hẳn, chỉ để lại một câu nói
"Thiếp sẽ ở Thiên giới đợi ngày chàng trở lại...".
Mây dần tản ra, bầu trời trong xanh trở lại.
Tất cả quỷ linh, yêu nhân đều ngơ ngác nhìn nhau, sau tất cả mọi chuyện, và không ai bảo ai lời nào, tất cả đều cùng quỳ xuống trước Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La, ngay cả Vạn Cổ Yêu Đế và Thanh Cơ Yêu Hậu cũng cùng nhau quỳ xuống.
Cảm xúc của tất cả mọi người bây giờ không thể diễn tả được bằng lời nói.
Cam phục!
Tất cả đều cam bái hạ phong bởi người nam nhân trước mặt, kẻ có thể chống lại giới luật, kẻ có thể đánh bại một đại đế, kẻ có thể đối mặt với cả Thiên Hoàng Tôn Hậu và chỉ dùng lời nói có thể khiến Tôn Hậu phải nhường bước.
Trong Tam giới này làm gì còn có kẻ nào làm được những chuyện đó cơ chứ?
Không, không có ai làm được như vậy cả!
Lịch sử của Tam giới từ nay đã được viết thêm một trang mới, một trang vẻ vang của Yêu giới!
Mộc Phiến La hoang mang định bảo tất cả đứng lên nhưng bị Triệu Thường Côn ngăn lại.
Triệu Thường Côn chắp tay sau lưng, chậm rãi nói lớn.
"Tất cả các ngươi hiện giờ đều đã biết rằng ta là một Đại đế, nhưng lúc này ta sẽ không dùng thân phận Đại đế của mình để nói chuyện với các ngươi, mà ta sẽ dùng thân phận phu quân của Mị Yêu vương để mà nói chuyện"
Serbes, Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường lúc này cũng nhảy đến, đứng phía sau lưng Triệu Thường Côn.
Chung Quỳ lấy ra hai cái ghế để Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La an tọa.
Triệu Thường Côn ngồi xuống, hai chân bắt chéo, làm ra điệu bộ của một bậc quân vương.
"Vài ngày trước, có hai tên chết tiệt tự xưng là Tà chủ của Yêu giới đã bày mưu tính kế hãm hại phu nhân Phiến La của ta, nếu như ta không xuất hiện đúng lúc thì phu nhân yêu quý của ta e là đã mất mạng.
Và hôm nay hai tên đó lại dám kéo quân đến Vẫn Thanh thành mưu đồ chiếm đoạt cả Yêu giới.
Tuy rằng ta đã tận tay đánh bại bọn chúng nhưng chuyện này làm ta cảm thấy không được vui mỗi khi nhớ lại!"
Trong khi Triệu Thường Côn nói, mọi ánh mắt đều liếc về phía Man Nhược vương và Vô Diện vương, hai tên Tà chủ đang run lẩy bẩy quỳ ở phía sau.
"Nhưng như người ta thường nói, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.
Ta cũng không phải người hẹp hòi.
Dựa vào thái độ của hai người bọn hắn ban nãy, ta quyết định sẽ cho bọn hắn một cơ hội để sửa sai"
Man Nhược vương cùng Vô Diện vương nghe đến đây thì trong lòng mừng rơn, chỉ cần giữ được mạng sống thì dù bị trừng phạt như thế nào bọn hắn cũng đều sẽ chấp nhận.
Nhưng hai người bọn hắn chỉ mới gặp Triệu Thường Côn, bọn hắn vẫn chưa hiểu một tí gì về kẻ này, nếu như chấp nhận hình phạt mà Triệu Thường Côn đưa ra thì thà chết còn dễ dàng hơn.