Chương 184: Khởi động Bí cảnh.
"Phu quân, chàng nhìn xem..."
Mộc Phiến La ngón tay chỉ về phía hồ nước nơi Dạ Thảo Liên Hoa đang nghi ngút toả ra linh khí đất trời, từng cánh hoa chầm chậm hé nở.
Vương Nhất Tự cùng đám người ánh mắt hiện lên sửng sốt nhìn cảnh tượng năm trăm năm mới xảy ra một lần.
Liễu Doanh, nàng trong lúc này đôi mắt ươn ướt trực chờ ứa lệ, nàng và gia gia đã chờ đợi cái khoảnh khắc này quá lâu rồi, bây giờ, nàng được tận mắt chứng kiến Dạ Thảo Liên Hoa đang nở rộ, tâm nguyện cả đời của gia gia nàng xem như đã được hoàn thành.
'Gia gia... người có nhìn thấy không...?
Dạ Thảo Liên Hoa...đang nở...'
"Không phải nói phải một ngày nữa Dạ Thảo Liên Hoa mới nở hay sao...?"
Trương Tấn ngốc trệ hỏi.
"Ngươi không vui hay gì?"
Lục Thiên Cầm âm trầm hỏi Trương Tấn.
"Vui, đệ tất nhiên là vui rồi!"
Trương Tấn gấp gáp đáp lời.
"Có lẽ...là do ta tính nhầm..."
Liễu Doanh ngập ngừng, giọng nàng nghẹn ngào.
"Nở trước hay sau thì có gì khác nhau đâu chứ...đỡ cho bản tọa một ngày thời gian chờ đợi a..."
Vương Nhất Tự thản nhiên nói, hắn sau đó quay sang Liễu Doanh, giọng trở nên ôn nhu nói.
"Liễu cô nương...Dạ Thảo Liên Hoa là của cô nương..."
Liễu Doanh trong giây lát trở nên ngốc trệ.
"Ta...ta được sao...?"
"Tất nhiên!
Đây chẳng phải là tâm nguyện một đời của Bách Độc lão quái hay sao?
Để Dạ Thảo Liên Hoa cho Liễu cô nương, bản tọa chắc chắn rằng Bách Độc lão quái cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối..."
"Ta... nhưng ta chỉ là dẫn đường cho các ngươi...
Đánh bại Trường Sinh giáo...là các ngươi...
Giết Thủy Phỉ Đầu lĩnh...cũng là các ngươi...
Ta hoàn toàn không làm gì cả...
Dạ Thảo Liên Hoa...vốn thuộc về các ngươi...
Ta không thể...cũng không xứng để có được nó..."
Liễu Doanh nghẹn ngào nói.
"Kiếm tốt tặng anh hùng!
Dạ Thảo Liên Hoa là thiên địa chí bảo, là thảo dược có thể cải tử hoàn sinh, là thứ mà Bách Độc lão quái cả đời theo đuổi.
Bách Độc lão quái cả đời cứu nhân độ thế, hy sinh vì bá tánh, một lòng theo đuổi y thuật, nhưng lại không có duyên với Dạ Thảo Liên Hoa...
Liễu cô nương là người thân duy nhất của lão quái, bản tọa chắc chắn rằng tất cả những người đang có mặt ở đây đều cảm thấy Liễu cô nương là người xứng đáng nhất để có được Dạ Thảo Liên Hoa..."
Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng năm đệ tử Thương Sơn phái, và cả Trác Hồng Quân cùng Kiều nhi đều gật đầu đồng thuận với lời nói của Vương Nhất Tự.
"Đa...đa tạ các vị..."
Nước mắt Liễu Doanh ứa ra.
Vương Nhất Tự tiến đến cạnh Liễu Doanh, ngón tay gạt đi giọt nước mắt lăn trên má nàng, ôn nhu nói.
"Đi thôi..."
Hự...
Vương Nhất Tự vừa dứt lời liền bị Liễu Doanh một cước đạp ngay vào bụng lăn ra lông lốc.
Hắn sau đó bật dậy, gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ.
"Vương chưởng môn?!!
Ta...ta không cố ý...!!!"
Liễu Doanh giật mình vội vàng đỡ Vương Nhất Tự đứng dậy, ngập ngừng nói.
"Ta...là...là...phản xạ tự nhiên...
Ta thực... không cố ý..."
"Không sao... không sao...là lỗi của bản toạ..."
Vương Nhất Tự cười khắc khổ đáp lời Liễu Doanh.
"Liễu cô nương, thời khắc quan trọng... không nên bỏ lỡ...Dạ Thảo Liên Hoa đang đợi người a..."
Liễu Doanh khẽ giật mình vội vàng buông tay Vương Nhất Tự, nàng liền quay người bước về phía hồ nước, gương mặt đỏ ửng lên xấu hổ.
Phía sau, đám người khoé miệng giật giật liên hồi nhìn vào Vương Nhất Tự.
"Ai nha, bản tọa chỉ là đồng cảm với nàng ấy thôi mà, cũng đâu cần phải phản ứng dữ dội như vậy a..."
Vương Nhất Tự gãi gãi đầu.
"Có thực là chàng đồng cảm với Liễu cô nương không?"
Trương Tố Tố bước đến, nhẹ nhàng hỏi, giọng như châm chọc.
"Theo muội thấy thì không đơn giản chỉ là đồng cảm thôi đâu..."
Mộc Phiến La cũng đi đến chỗ Vương Nhất Tự.
"Phu quân...chắc là...có ý với... Liễu cô nương..."
Hoa Vi Nghi đi đến sau cùng, khẽ nói.
"Không, ta thực chỉ là đồng cảm mà thôi... không có ý gì khác..."
Vương Nhất Tự chối nhăng chối cuội.
"Có thật không?"
Mộc Phiến La nhíu mày hỏi.
"Bọn thiếp cũng không ý kiến gì nếu chàng có thêm một nương tử nữa a..."
Trương Tố Tố khẽ mỉm cười.
"Thiếp...cũng giống Tố Tố tỷ a..."
Hoa Vi Nghi thẹn thùng nói.
Gương mặt Vương Nhất Tự chợt tối sầm lại khi bị ba nương tử hắn trêu chọc, cái tình huống vừa rồi...làm sao mà biện hộ cho được đây?
"Hừ...tra nam!"
Hệ thống bĩu môi.
Liễu Doanh chầm chậm bước lên mặt băng, tiến về phía Dạ Thảo Liên Hoa.
Nàng quỳ xuống, hai tay run run chạm tới đoá hoa, nước mắt trực chảy ra.
Đây là mục tiêu cả đời của gia gia nàng, cuối cùng nàng cũng đã chạm được vào nó.
"Gia gia... tiểu Doanh cuối cùng cũng làm được rồi..."
Nàng ngân ngấn lệ khẽ nói.
Cả người nàng bây giờ được bao quanh bởi hào quang ngũ sắc, tay nàng ngắt lấy Dạ Thảo Liên Hoa, từ từ đưa lên tầm mắt ngắm nhìn.
Thiên địa chí bảo quả không hổ danh, chỉ mới chạm tay vào Liễu Doanh đã cảm nhận được một luồng linh khí tràn vào bên trong cơ thể cuồn cuộn như nước chảy khiến cho nàng tâm thần trở nên thoải mái, thân thể trở nên nhẹ nhõm hẳn đi, cảnh giới tu vi cũng tựa như tràn đầy muốn đột phá.
Liễu Doanh hai tay nâng Dạ Thảo Liên Hoa lên một cách cẩn thận, sau đó quay đầu lại vui mừng nói với Vương Nhất Tự.
"Vương chưởng môn...ta bây giờ có thể cứu được đệ tử của ngươi a..."
Đám người đứng cách đó tầm mười thước cũng mỉm cười lại với Liễu Doanh, cả bọn khẽ gật đầu với nàng.
Nhưng trong giây phút Liễu Doanh chầm chậm đứng lên thì mặt đất xung quanh hồ nước bỗng rung chuyển dữ dội, mặt băng nơi Liễu Doanh đang đứng liền hiện lên nứt gãy.
"Liễu cô nương, cẩn thận!"
Vương Nhất Tự hét lớn, lập tức vận thân pháp lao đến chỗ Liễu Doanh.
Tất cả mọi người trong khoảnh khắc chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra ánh mắt hiện lên lo lắng nhìn về chỗ Liễu Doanh đang đứng.
Ngay trước lúc Vương Nhất Tự kịp chạm đến Liễu Doanh thì phía sau nàng bỗng hiện lên một cổng không gian đen ngòm.
Vương Nhất Tự ánh mắt nhìn vào cổng không gian kia gương mặt trở nên ngưng trọng.
Bặc!
Vương Nhất Tự tay phải ôm lấy eo Liễu Doanh liền cả hai người lập tức bị hút vào cổng không gian sau đó biến mất.
Cổng không gian sau khi hút Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh vào liền biến mất để lại sự ngỡ ngàng trên gương mặt đám người Thương Sơn phái, Trác Hồng Quân và Kiều nhi.
Ư...ư...ư...
Liễu Doanh từ từ mở mắt ra, chớp chớp vài cái để làm quen với ánh sáng.
"Êm không...?"
Ngay vừa lúc tỉnh dậy thì một giọng nói khá quen thuộc bất chợt vang lên khiến Liễu Doanh khẽ giật mình.
'Êm...?
Cái gì êm cơ chứ...?'
Liễu Doanh nghĩ ngợi trong đầu liền sau đó nhận ra được chuyện gì đó liền lập tức bật dậy.
"Vương... Vương chưởng môn...?!!"
Liễu Doanh ấp úng, gương mặt đỏ rần lên, ngập ngừng nói.
Thì ra sau khi cả hai bị hút vào cổng không gian Liễu Doanh liền ngất xỉu nằm lên người Vương Nhất Tự với tư thế đầu gác lên ngực hắn, Vương Nhất Tự cũng không nói không rằng cứ để nàng nằm như thế cũng không lay nàng dậy.
"Ta...ta...ngất đi đã bao lâu rồi...?"
"Cũng phải hơn hai canh giờ a!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
'Hai...hai canh giờ...?!!'
Đầu Liễu Doanh tựa như muốn bốc khói, nàng xấu hổ đến mức không thốt ra được lời nào, ánh mắt liền nhìn đi chỗ khác không dám đối mặt với Vương Nhất Tự.
'Ta... vậy mà nằm lên người hắn...tận...tận hai canh giờ...'
Vương Nhất Tự khẽ mỉm cười trước thái độ xấu hổ kia của Liễu Doanh, nhìn nàng lúc này thật đáng yêu biết mấy, hắn sau đó đứng dậy phủi đi bụi bẩn trên áo quần, ánh mắt quan sát xung quanh một lượt, sau đó đưa tay về phía Liễu Doanh đang ngồi.
"Liễu cô nương, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi chỗ này thôi..."
Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh sau khi bị hút vào cổng không gian liền xuất hiện ở một khu rừng trúc bạt ngàn mênh mông, phía trước mắt là một con đường mòn trãi sỏi dẫn sâu vào bên trong rừng trúc, con đường sâu hun hút không thấy điểm dừng.
Như chợt nhớ ra chuyện gì đó Liễu Doanh gấp gáp xoay tới xoay lui như tìm kiếm cái gì đó.
"Dạ..Dạ Thảo Liên Hoa... biến mất rồi?!!"
"Ừm...ngay khi chúng ta đến nơi này thì Dạ Thảo Liên Hoa liền biến mất...
Rất có thể nó đang ở đâu đó trong khu rừng này..."
Vương Nhất Tự nhẹ nhàng đáp lời Liễu Doanh, tay hắn khẽ run run ra hiệu cho nàng.
Nhưng Liễu Doanh chẳng hề để ý đến cánh tay của Vương Nhất Tự, nàng cứ thế tự mình đứng lên trước bộ dạng ngốc trệ của hắn.
'Ta là đang đứng trước mặt nữ nhân này, tay cũng đã đưa ra rồi, nữ nhân này lại không phối hợp, không lẽ không nhìn thấy hay sao?!!'
Vương Nhất Tự trong lòng gào thét lên.
"Người ta đang là lo lắng mất đi Dạ Thảo Liên Hoa, còn tâm trạng nào mà ở đó nắm lấy tay ngươi chứ?!!
Thấy vì nắm tay thì cố mà tìm cách rời khỏi nơi này đi!!"
Hệ thống quát lớn.
"Chỗ này...là...?"
Liễu Doanh ngập ngừng hỏi, ánh mắt quan sát xung quanh sau đó dừng lại nơi đường mòn.
"Đây là một Bí cảnh...
Có thể khi Liễu cô nương chạm tay vào Dạ Thảo Liên Hoa đã khởi động Bí cảnh này..."
Vương Nhất Tự giải thích.
"Bí cảnh...sao?
Vậy... vậy nếu chúng ta thoát khỏi chỗ này...sẽ có thể lấy lại được Dạ Thảo Liên Hoa...có phải không?"
"Ừm..."
Vương Nhất Tự gật đầu, nhưng ánh mắt hắn chợt hiện lên âm trầm.
"Chúng ta đi thôi... nếu cứ nấn ná lại chỗ này hoài...sẽ khiến đám người bên ngoài chết vì sốt ruột cho xem..."
Vương Nhất Tự ung dung bước đi, hướng về phía con đường mòn dẫn tới.
Liễu Doanh vội vàng bước theo hắn, cũng không hỏi gì thêm.
'Ngươi có cảm nhận được không?'
Vương Nhất Tự nghiêm túc hỏi hệ thống.
"Tất nhiên!
Một thứ nặng nề như thế, ta làm sao lại không cảm nhận được cơ chứ?"
Hệ thống liền đáp lại câu hỏi của Vương Nhất Tự.
'Xem ra Bí cảnh này không đơn giản a...'
Vương Nhất Tự nhận xét.