Chương 140: Manh mối.
Rẹt!
"Aaaaaaaaaa...!!!"
Cao Vấn hét lên thất thanh khi tay trái của hắn bị Vương Nhất Tự chém rời ra.
Hắn đau đớn muốn khuỵu xuống nhưng không thể.
Cả người hắn cứng đờ do bị uy áp của Vương Nhất Tự đè nén.
"Năm xưa khi tên Ma Tổ xâm lăng Tam giới, ngươi có biết ai là người đã đánh bại hắn hay không?"
Vương Nhất Tự âm trầm hỏi Cao Vấn.
"Đúng vậy, người đó chính là bản tọa!"
Rẹt!
Vương Nhất Tự lại tiếp một kiếm chém dứt cánh tay phải của Cao Vấn.
Thanh âm thãm thiết tột cùng mà Cao Vấn phát ra vang vọng khắp cả căn phòng.
Hắn đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ra che lấp cả gương mặt.
Nhưng ngoài việc kêu gào thãm thiết trong vô vọng thì hắn chẳng còn có thể làm được gì trong tình huống này nữa.
"Ngươi bắt cóc đồ đệ bảo bối của bản tọa hòng chiếm đoạt Thiên Ma chi thể, để có thể hấp thụ Ma hạch trở thành Ma Tổ đời tiếp theo.
Nhưng có một việc ngươi không biết, chính là, điều kiện cuối cùng để có thể trở thành Ma Tổ!"
Vương Nhất Tự ngưng một nhịp, tiến sát lại gần Cao Vấn, nói vào tai hắn.
"Ngươi chỉ có thể trở thành Ma Tổ một khi tên Ma Tổ kia hoàn toàn không còn trên thế gian này nữa!
Nhưng thật ra, Ma Tổ, hắn, vẫn còn sống!
Kế hoạch của ngươi, tất cả những thứ ngươi làm, đều chỉ là phí công vô ích!"
Ánh mắt Cao Vấn chợt sững lại trước những lời nói này của Vương Nhất Tự, tất cả đau đớn mà hắn đang phải gánh chịu tựa như tan biến hoàn toàn trong khoảnh khắc này.
Cái kế hoạch mà hắn dày công chuẩn bị suốt mấy trăm năm bây giờ chỉ là vô nghĩa?
Không!
Không phải vậy!
Hắn không tin!
Tên nam nhân này chắc chắn là đang lừa hắn!
Nhưng, như vậy thì được gì cơ chứ?!!
Nếu tên nam nhân này đúng là đang lừa hắn thì sẽ được cái gì?
Cao Vấn, hắn, bây giờ không khác gì cá đã nằm trên thớt, tùy ý để người định đoạt, vậy mà tên nam nhân kia còn giở ra trò lừa gạt hay sao?
Chỉ có thể, là hắn đang nói sự thật, rằng, Ma Tổ thực sự chưa chết, và hắn đúng là đang làm những việc phí công vô ích mà thôi.
Tinh thần của Cao Vấn sụp đổ hoàn toàn trước thông tin mà Vương Nhất Tự vừa nói ra, nước mắt hắn chảy ra giàn giụa.
"Khụ...khụ..."
Cao Vấn ho ra máu, nỗi đau thể xác đối với hắn bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, hắn cố gắng phát âm ra từng tiếng.
"... Ngươi...có thể nào...khụ khụ...
Có thể nào...cho ta biết... ngươi thật sự là ai...hay không...?"
"Có cần thiết?"
Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi lại.
"Ta...dù sao cũng... sẽ chết...
Ta...khụ khụ...chỉ muốn biết... thân phận của... kẻ đã giết...ta...khụ khụ..."
Cao Vấn nói với giọng khó khăn.
Từ đầu đến cuối, Cao Vấn, hắn, không hề biết một chút gì về thân phận của Vương Nhất Tự, đây là khúc mắc mà hắn rất muốn có được câu trả lời.
Một tên nhân loại, một kẻ chỉ mới đôi mươi, lại có tu vi cảnh giới mà hắn, Cao Vấn, không thể nào nhìn thấu được, ngay cả sức mạnh của Ma Tổ cũng là vô dụng trước cái sức mạnh vô lý đó.
Một con người không thể nào mạnh như thế được!
"Ha ha ha!"
Vương Nhất Tự bỗng dưng cười lớn, khiến cho Cao Vấn trở nên hoang mang.
"Chết?!!
Ngươi nghĩ rằng bản tọa sẽ để ngươi chết sau những gì mà ngươi đã làm hay sao?!!"
"Ý...ý ngươi... là sao...?"
Cao Vấn giọng run run hỏi.
Chóc!
Vương Nhất Tự búng tay một cái, một vòng tròn trận pháp triệu hồi xuất hiện, từ bên trong Chung Quỳ một lần nữa bay ra.
"Chung Quỳ, sau khi bản tọa giết tên này, hãy thu lấy hồn phách của hắn nhốt vào tháp, tra tấn mỗi ngày ba lần cho bản tọa.
Giữ hắn bên trong tháp, mãi mãi không được siêu sinh!"
"Đã rõ, thưa chủ nhân!"
Chung Quỳ gật gật đầu, quăng nụ cười chết chóc về phía Cao Vấn.
Gương mặt Cao Vấn tái mét cắt không còn giọt máu nào.
'Tên này...là ác quỷ hay sao chứ...?
Một... nhân loại...có thể...có thể nhúng tay vào...sinh tử luân hồi...hay sao?'
Giây phút này, Cao Vấn đã hoàn toàn sụp đổ, hắn nhận ra sai lầm của bản thân, hắn đáng lẽ không nên vội vàng bắt cóc nữ nhân kia, hắn lẽ ra phải điều tra thật kỹ càng những kẻ xung quanh nàng, cái sự ngu dốt của hắn đã phải trả giá, hắn đã chọc vào đúng người không nên chọc.
Cái giá phải trả, rất là đắt!
"Đừng...đừng...!
Ta cầu xin ngươi...đừng làm như thế...!"
Cao Vấn cầu xin Vương Nhất Tự.
Đây là việc duy nhất mà hắn có thể làm vào lúc này.
"Muộn rồi!"
Phập!
Vương Nhất Tự lạnh lùng đáp lời Cao Vấn, Sát Thiên Ma Hoàng kiếm dứt khoát đâm thẳng vào ngực hắn.
Cao Vấn hộc ra máu, miệng vẫn lắp bắp nhưng không thành tiếng.
"Còn lại giao cho ngươi!"
"Vâng"
Vương Nhất Tự thu hồi lại Sát Thiên Ma Hoàng kiếm quay lưng đi để lại Chung Quỳ và tên Cao Vấn đang thoi thóp từng hơi thở cuối cùng.
"Vương chưởng môn...đa tạ người!
Mối thù của Cổ Thiên Hoa Cung suốt mấy trăm năm... cuối cùng... cuối cùng cũng đã trả được...!
Thần thiếp...thay mặt mẫu thân... cảm tạ người...
Mẫu thân của thần thiếp... bây giờ...đã có thể...nhắm mắt..."
Hoa Vi Nghi quỳ xuống trước mặt Vương Nhất Tự, hai hàng nước mắt lăn trên má nàng.
Phía sau Hoa Vi Nghi, hai vị trưởng lão cùng quỳ mọt xuống, đầu cúi thấp.
"Hai lão già bọn ta thay mặt cho trăm ngàn đệ tử của Cổ Thiên Hoa Cung, thay mặt cho ngàn vạn bá tánh của Sa La thành, cảm tạ đại ân đại đức của Vương chưởng môn...!"
Cả ba người nước mắt chảy dài, những giọt nước mắt của hạnh phúc rơi xuống đất, như xóa tan hết đi những tăm tối những đau thương của nơi này.
"Mau đứng lên...
Đây là việc ta nên làm..."
Vương Nhất Tự khẩn trương dìu Hoa Vi Nghi đứng dậy, ôn nhu nói.
"Chưởng môn, còn nhị sư tỷ...?
Không lẽ không có cách nào cứu tỷ ấy sao...?"
Lục Thiên Cầm chen ngang vào hỏi.
Vương Nhất Tự liền trở nên trầm ngâm, ánh mắt đượm buồn nhìn về Triệu Thiên Tuyết đang nằm.
Nếu như là linh hồn bị tổn thương, Vương Nhất Tự còn có thể chữa được, nhưng đây, Triệu Thiên Tuyết không đơn thuần là bị thương, cũng không hề có tổn hại gì cả, nàng là bị cưỡng chế ép ra Thiên Ma chi thể, và vấn đề này Vương Nhất Tự chưa từng gặp bao giờ, cũng không hề biết cách chữa.
Hắn vừa nãy cũng đã hỏi hệ thống về tình trạng của Triệu Thiên Tuyết, và câu trả lời của hệ thống cũng là không biết.
Trước câu hỏi của đệ tử, Vương Nhất Tự cũng chỉ biết khẽ lắc đầu đáp lại.
"Không... không thể nào..."
Lục Thiên Cầm khẽ ngập ngừng nói.
Phía sau, Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn cúi mặt không nói không rằng.
Cả ba đệ tử quan sát thái độ của Vương Nhất Tự thì đã có thể hiểu được vấn đề, nhị sư tỷ của bọn hắn đã không còn cách nào để cứu được.
"Nha đầu này...hơi thở đã rất yếu, mệnh tức cũng là rất thấp...
E là... không trụ nổi qua sáng mai..."
Serbes nhận xét, lắc đầu thương tiếc.
"Hồng nhan đúng là bạc phận...haiz..."
Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên, hai vị trưởng lão cùng tỏ ra thương tiếc với tình cảnh của Triệu Thiên Tuyết.
Một nữ nhi mới đôi mươi, chỉ vì sở hữu Thiên Ma chi thể mà bị cuốn vào vòng xoáy thù hận, tranh đoạt, lại phải vong mạng, thật đúng là làm cho người khác tiếc nuối không thôi.
Trong cái giây phút cả đám tiếc thương cho Triệu Thiên Tuyết, thì Hoa Vi Nghi, nàng, lẳng lặng tiến lại gần chỗ Thiên Tuyết đang nằm.
Hai tay Hoa Vi Nghi đặt lên ngực Triệu Thiên Tuyết, sau đó một vòng tròn trận pháp màu xanh lá xuất hiện bao quanh hai người.
Cả đám người đều ngốc trệ nhìn Hoa Vi Nghi, không hiểu nàng định làm gì thì bất chợt Trung Cố Nghiên khẩn trương lên tiếng.
"Cung chủ, không lẽ người định...sử dụng tới thứ đó sao...?!!"
"Cung chủ...xin hãy suy nghĩ thật kỹ..."
Hạ Cố Nghiên cũng liền lên tiếng.
Vương Nhất Tự, Serbes cùng ba đệ tử vẫn im lặng, hai chân mày chau lại, tập trung nhìn vào Hoa Vi Nghi.
Loại trận pháp mà Hoa Vi Nghi thi triển ra chắc chắn là một loại trận pháp hồi phục nào đó, nhưng mà, ngay cả Vương Nhất Tự, ngay cả hệ thống cũng không có cách nào cứu được Triệu Thiên Tuyết, không lẽ Hoa Vi Nghi có cách hay sao?
Cũng chỉ đành hy vọng mà thôi.
"Không sao...hai vị trưởng lão...hai vị không cần lo lắng cho bổn cung...bổn cung biết rõ mình đang làm gì..."
Hoa Vi Nghi nhẹ nhàng đáp lại lời của hai vị trưởng lão, ánh mắt nàng tập trung cao độ vào trận pháp.
Một luồng ánh sáng màu xanh lá toả ra từ thân thể Hoa Vi Nghi sau đó bao trùm cả nàng và Triệu Thiên Tuyết.
Vài phút trôi qua, Hoa Vi Nghi gương mặt lấm tấm mồ hôi, da dẻ cũng trở nên nhợt nhạt thấy rõ, hai tay nàng bắt đầu run run.
Bang!
Vòng tròn trận pháp biến mất, Hoa Vi Nghi thở ra một cách nặng nhọc.
Cả đám người kể cả Vương Nhất Tự vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy Triệu Thiên Tuyết hơi thở bắt đầu ổn định trở lại, da dẻ cũng hồng hào đầy sức sống hơn khi nãy rất nhiều.
"Hoa cung chủ, đây rốt cuộc là loại gì trận pháp hồi phục?
Ta trước đây chưa từng nhìn thấy có loại trận pháp vi diệu như thế này..."
Vương Nhất Tự tò mò hỏi.
"Vương chưởng môn...đây không phải là trận pháp phục hồi..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng đáp.
Vương Nhất Tự cùng Serbes và ba đệ tử nghiêng đầu ngốc trệ trước câu trả lời của Hoa Vi Nghi.
Rõ ràng sau khi Hoa Vi Nghi kết thúc trận pháp, tình trạng của Triệu Thiên Tuyết có tiến triển rõ rệt, còn không phải là trận pháp hồi phục hay sao?
"Vương chưởng môn...loại trận pháp mà cung chủ vừa thi triển có tên là... Hoàn Mệnh Khả Biến..."
Hạ Cố Nghiên nói.
"Hoàn Mệnh Khả Biến là trận pháp có khả năng chuyển trực tiếp sinh mệnh khí lực của người thi triển cho bất cứ ai..."
Trung Cố Nghiên thêm vào.
"Sinh mệnh khí lực...?"
"Không lẽ...vừa rồi...?"
Lời này của hai vị trưởng lão khiến cho ba đệ tử Thương Sơn phái kinh ngạc không thôi.
Nhưng Vương Nhất Tự thì lại trở nên trầm ngâm.
Phàm nhân tu tiên là vì cái gì?
Còn không phải là để có thể được sống lâu, được trường sinh bất tử hay sao?
Cảnh giới tu vi càng cao thì tuổi thọ càng được kéo dài, đây chính là mục đích mà tất cả tu tiên giả đều hướng đến.
Nhưng Hoa Vi Nghi lại không màng đến điều này, nàng sẵn sàng cho đi sinh mệnh khí lực của bản thân, không lẽ nàng không màng đến sống chết hay sao chứ?
"Hoa cung chủ...nàng vì sao lại làm vậy...?"
Vương Nhất Tự ôn nhu hỏi.
"Thần thiếp...chỉ là muốn...báo đáp ân tình...này của Vương chưởng môn..."
Hoa Vi Nghi mỉm cười, nhỏ giọng đáp.
"Dù biết rõ là không thể cứu được Thiên Tuyết cô nương, nhưng có thể kéo dài được sự sống cho nàng, như thế cũng là quá tốt rồi..."
Vương Nhất Tự hai chân mày chau lại.
"Hoa cung chủ, nàng rốt cuộc đã tiêu tốn bao nhiêu sinh mệnh khí lực...?"
"Năm mươi năm..."
Hoa Vi Nghi mỉm cười đáp, không một chút do dự nào.
"Có lẽ là do thần thiếp tu vi không đủ cao...
Năm mươi năm tuổi thọ của thần thiếp... cũng chỉ...có thể giữ được...cho Thiên Tuyết cô nương...sống được thêm... một năm nữa mà thôi..."
Ánh mắt Hoa Vi Nghi trở nên buồn bã, nàng tự thật vọng về bản thân mình.
'Năm mươi năm tuổi thọ...?!!'
Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt khoé miệng hơi giật.
'Cứ như thế tùy tiện cho đi năm mươi năm tuổi thọ hay sao?!!'
"....."
Lục Thiên Cầm.
Vương Nhất Tự chau mày.
Hoa Vi Nghi tuổi chỉ mới đôi mươi, tu vi cảnh giới cũng chỉ mới là Võ Đồ, tuổi thọ cao lắm cũng chỉ là trăm năm.
Nàng sở dĩ có thể ở nơi này hơn ba trăm năm qua là do trận pháp mà mẫu thân nàng để lại.
Cho đi năm mươi năm tuổi thọ của bản thân cũng có nghĩa là Hoa Vi Nghi tuổi thọ còn lại chẳng là bao.
Điều này khiến cho thâm tâm Vương Nhất Tự cảm thấy rất khó chịu.
Hắn gặp Hoa Vi Nghi, thời gian tiếp xúc chưa đầy một ngày, có thể nói ngoài cái danh phận thiên duyên tiền định giữa hai người ra thì cả hai chưa hề có một mối liên kết nào cả, ấy vậy mà, chỉ vì kéo dài sự sống cho một tên đệ tử của hắn, nàng sẵn sàng hy sinh tuổi thọ của bản thân.
Khó chịu!
Cực kỳ khó chịu!
Vương Nhất Tự từ xưa đến nay vốn không muốn nợ bất cứ ai, nhất là món nợ ân tình.
"Vương chưởng môn... người không cần lo lắng cho thần thiếp..."
Hoa Vi Nghi bắt gặp ánh mắt khó xử của Vương Nhất Tự, nàng hiểu nam nhân này đang nghĩ gì, liền lên tiếng.
"Thần thiếp vốn sinh ra đã là một tiên tri, có thể nhìn thấy được quá khứ và tương lai... nhưng cũng vì thế tuổi thọ cũng sẽ không nhiều...
Nếu như hao tổn chút tuổi thọ ít ỏi của thần thiếp mà có thể giúp được chút gì đó cho đệ tử của Vương chưởng môn, thần thiếp âu cũng là nên làm..."
"Hoa cung chủ...nàng..."
Vương Nhất Tự ngập ngừng.
"Khi nãy thần thiếp có sử dụng khả năng của mình một chút...
Thần thiếp nghĩ...thần thiếp biết cách để cứu Triệu cô nương..."
Hoa Vi Nghi rụt rè nói.
"Sao cơ?!!"
"Hoa cung chủ biết cách cứu nhị sư tỷ sao?!!"
"Hoa cung chủ...xin hãy cho bọn ta biết cách để cứu nhị sư tỷ..."
Cả ba đệ tử Thương Sơn phái khẩn trương khi nghe thấy có cách để cứu Triệu Thiên Tuyết.
"Hoa cung chủ, có thể nói cho ta biết cách để cứu Thiên Tuyết được chứ?"
Vương Nhất Tự bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng khẩn trương không kém gì ba đệ tử của hắn.
"Đông Bắc Hải, Lạc Vẫn Đảo là nơi Bách Độc lão quái sinh sống...
Nếu có thể tìm được người này...sẽ có hy vọng cứu được Thiên Tuyết cô nương..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.