Điềm Tâm nghe có người gọi mình nên vội quay lại nhìn, sau đó cô lập tức cười lên, "Thất Tịch…"
"Ngại quá, cậu đợi lâu rồi hả?" Thất Tịch thở hổn hển chạy tới.
"Không có, mình cũng mới đến thôi, vừa rồi còn được xem kịch vui miễn phí nữa…" Điềm Tâm nói rồi nhìn ra sau lưng.
Thất Tịch không hiểu chớp chớp mắt, "Kịch vui? Kịch vui gì cơ?"
"Ai da, không có gì đâu, chúng ta đi thôi." Điềm Tâm cười tủm tỉm ôm lấy tay Thất Tịch.
"Điềm Tâm, mình cho cậu biết một chuyện." Thất Tịch thần bí kéo tay Điềm Tâm.
Điềm Tâm vội vàng hỏi, "Chuyện gì thế?"
"Bây giờ mình đã là người của anh Hữu Thần rồi…" Thất Tịch nói xong, lại vươn tay ôm chặt lấy gương mặt đã đỏ ửng của mình.
"Ý cậu là… Hai người đã…" Điềm Tâm lắp bắp mở miệng.
"Ừ!" Thất Tịch cúi đầu nhìn tay mình, bày ra dáng vẻ cô gái thẹn thùng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com