"Anh buông em ra trước đã…" Điềm Tâm cố gắng hất tay cậu ra.
"Không buông, tuyệt đối không buông, Lạc Điềm Tâm, anh không cho phép em có suy nghĩ này, nhân lúc còn sớm, anh khuyên em hãy bỏ ngay ý nghĩ này đi, có nghe hay không?!"
Điềm Tâm lắc đầu, "Trì Nguyên Dã, chúng ta không nên ích kỷ như vậy, hãy nghĩ đến Dạ, anh ấy còn đang nằm trong bệnh viện... mắt anh ấy không nhìn thấy gì, tại em nên anh ấy mới không nhìn thấy, bây giờ em... bây giờ em thật sự không thể để mặc Dạ đau khổ trong bệnh viện với đôi mắt mù, còn em, lại vẫn ở bên anh yêu đương đùa vui..."
Trì Nguyên Dã nghe xong, môi mỏng không tự chủ được mà mím thành đường thẳng.
Điềm Tâm tránh khỏi trói buộc của Trì Nguyên Dã, trầm mặc kéo giãn khoảng cách với cậu, "Cho nên, khoảng thời gian này chúng ta cứ giữ khoảng cách một chút đi, không cần phải quá thân mật."
Nói xong, Điềm Tâm cảm thấy nước mắt mình sắp không kìm được nữa, cô vội vã quay người đi, cắn chặt môi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com