Có một dì nhìn thấy Điềm Tâm khóc lóc nhiều quá nên không nhịn được tiến tới an ủi: "Cô bé, cháu không sao chứ?"
Điềm Tâm hít mũi, nâng đôi mắt đẫm lệ lên, nấc từng tiếng: "Cảm ơn, cảm ơn ạ, cháu không sao."
Nói xong cô lấy tay lau nước mắt rồi đứng lên, nhưng lúc này lại phát hiện chân mình đã tê rần cả rồi, nếu không nhờ có dì tốt bụng kia vội vàng đỡ lấy thì chắc hẳn Điềm Tâm đã ngã xuống đất.
"Cô bé, dì thấy tâm trạng cháu không ổn lắm, nhanh về nhà đi!"
Nhà sao?
Cô nên trở về nhà nào đây?
Trì Nguyên Dã đã bảo mình cút ra khỏi nhà họ Trì…
Nghĩ tới đây, nước mắt vất vả lắm mới ép vào lại không nghe lời chảy xuống tiếp.
Điềm Tâm nói cảm ơn với dì kia lần nữa rồi cố gắng ổn định cảm xúc, cô ngăn một chiếc taxi lại, sau khi nói tên trang viên Đế Quốc xong thì im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc trở lại nhà họ Trì, Điềm Tâm uể oải chào chị Trương một tiếng rồi lập tức lên lầu hai về phòng mình.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com