"Chậc chậc chậc, quả nhiên là đồ đê tiện, chính miệng Trì thiếu đã nói, cô chỉ là một người giúp việc mà thôi, sao còn mặt dày mày dạn ở lại đây thế, sao cô không đi chết đi hả?" Lạc Lâm Lâm trợn trắng mắt.
Hạ An Nhược cười tủm tỉm mở miệng, "Lâm Lâm, cậu đừng nói như vậy, Điềm Tâm chỉ vì viên đá sapphire bị ném vào trong nước thôi. Điềm Tâm, Nguyên Dã đúng là rất tốt với cô đó, trong thời tiết lạnh như thế này còn tạo cơ hội cho cô tắm nước lạnh kìa."
Điềm Tâm lạnh lùng thu ánh mắt lại, tiến lên mấy bữa giữa dòng nước chảy ào ào, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm viên đá sapphire của mình.
"Sao? Không nói gì à? Là không còn mặt mũi nào để nói chuyện sao? Biết điều thì lập tức cút nhanh lên đi đồ thối tha này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Trì Nguyên Dã nữa, Điềm Tâm, cô có biết tôi thật sự rất ghét cô không hả?" Hạ An Nhược vẫn duy trì nụ cười giả tạo, cho dù lúc nói đến đây, khóe miệng cô ta vẫn mang theo nụ cười đó.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com