Lý Uân kinh ngạc trợn tròn mắt, tròng mắt suýt thì rớt ra ngoài.
"Đẹp thật đấy! Đẹp hơn căn nhà tranh của Lý mỗ nhiều! Cao nữa, không cần lo bị đập đầu."
Anh nhón chân, duỗi tay lên vỗ vỗ cái khung cửa, mỉm cười thật thà, đôi mắt đen láy sáng ngời, bất kỳ ai nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đơn thuần đó đều sẽ không tự chủ được mà cười theo. Mạnh Hồn âm thầm chép miệng, lại càng cảm thấy lang quân nhà mình thật biết dạy người.
Thoáng cái đã lôi cậu trai thật thà như thế này lên thuyền.
Mạnh Hồn khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn khung cửa: "Đập đầu?"
Lý Uân nghĩ đến mà rùng mình, nói: "Đúng ạ, hình như là Uân cao quá nên sơ ý một cái là đập đầu."
Lý Uân thuộc kiểu mặc quần áo thì gầy, nhưng cởi áo ra thì thịt thà đầy đủ, dáng người cao to, nhà chỉ hơi thấp một chút là vào nhà phải khom người, bằng không sẽ đập đầu vào cửa. Trước đấy thường xuyên xảy ra chuyện này, không chỉ anh bị đau đầu mà cái nhà tranh cũng rung rung mất một lúc.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com