Lòng Lương Thần rối bời, anh không kiềm được cúi xuống, gằn giọng nói bên tai cô: "Cảnh Hảo Hảo, không có sự cho phép của tôi, em dám chết thử xem!"
Bình thường khi anh uy hiếp Cảnh Hảo Hảo bằng giọng điệu này, dù rõ ràng cô đang sợ hãi vẫn sẽ cố ra vẻ kiên cường mà nhìn lại anh nhưng giờ đây, cô chỉ nằm im ỉm, không run rẩy, không sợ hãi, thậm chí cả mí mắt cũng không hấp háy.
Lương Thần không biết rốt cuộc mình bị làm sao. Sao anh lại nhớ rõ từng nét mặt của cô và vì sao lúc này mình lại hoảng hốt đến thế? Trong tiềm thức anh muốn xua đi sự căng thẳng của mình. Thế là xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Đùa gì chứ… Cô là người của anh, không được anh cho phép, cô dám chết sao!
***
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com