Qua di động của Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo nghe rõ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ mềm mại dễ nghe: "Anh Lương Thần…"
Chỉ vỏn vẹn ba chữ, Lương Thần đã dán di động lên tai, cô không nghe được những lời phía sau nữa.
Sắc mặt anh vẫn thản nhiên như thường, nghe một lúc lâu mới nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, đáp: "Được, tối nay gặp."
Nói xong, anh liền cúp máy, ngoảnh lại nhìn Cảnh Hảo Hảo: "Lát nữa em nhớ uống thuốc, nếu thấy khó chịu quá thì nhớ gọi điện thoại cho anh."
Cô hờ hững gật đầu, trong đầu cứ bị câu cuối cùng anh nói với Diên Hoa vây lấy.
Không gian trong xe chìm vào im lặng.
Lát sau, cô mới ngước lên, nói với Lương Thần bằng giọng đều đều: "Tôi lên trước đây."
"Ừ, em vào cẩn thận."
Cảnh Hảo Hảo không đáp, mở cửa xe, hơi cúi đầu, nhanh chóng xuống xe.
Khi cô định đóng cửa xe, anh lại nói thêm: "Hảo Hảo, tạm biệt!"
Động tác của cô khựng lại một chút mới nhẹ nhàng đóng cửa, xoay người đi vào khách sạn.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com